Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:05:25
Lượt xem: 24
Toàn thân anh họ giả đau muốn chết, nhất là bụng và chân, đau đến mức toàn thân phát run, nhận được ánh mắt nhắc nhở của bọn họ, cố nhịn đau bò lên, vừa lăn vừa bò muốn lao về phía đường nhỏ ở bên cạnh.
Thấy anh ta chạy, các hành khách còn lại cũng tin tưởng lời Cung Linh Lung nói: “Xem ra là kẻ tái phạm có tiền án thật rồi, chúng ta có cần bắt tên đó lại không?”
“Thôi đi, lúc nãy tài xế đánh nhau với tên kia, tôi nhìn thấy trong túi tên đó còn có giấu d.a.o đó.”
“Có dao? Sao chị không nói sớm?”
“Nói trước cũng chẳng có tác dụng gì. Bác tài và đồng chí nữ kia rất lợi hại, tên kia có d.a.o cũng không có cơ hội lấy ra mà.”
“Tên kia còn mang theo d.a.o bên người, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì, lúc nãy chúng ta nên cùng nhau xông lên bắt lấy tên đó, để tránh cho nó đi hại người khác mới đúng.”
“…”
Mọi người ở trong xe đều đang bàn tán, Từ Vi và đồng bọn giận đến mức muốn đau dạ dày, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng anh họ giả quá vô dụng.
Anh Vương và Cung Linh Lung cầm dây thừng đi ra ngoài đuổi theo một đoạn, nhưng lại không bắt được anh ta, cuối cùng cũng chỉ có thể quay về.
Quay về xe, anh Vương nói với các hành khác: “Các đồng chí, người lúc nãy tay chân rất nhanh nhẹn, lúc đánh nhau chiêu thức cũng giống như được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ e là không phải tội phạm bình thường đâu, sau này nếu mọi người gặp được người đó thì lập tức báo công an, gọi công an đến bắt anh ta.”
“Ừ, được rồi, được rồi.” Mọi người vội vàng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-292.html.]
Lúc nãy khi Cung Linh Lung lên xe đã đóng xe lại, cô còn chưa ngồi xuống đã dùng ánh mắt âm u nhìn về phía Từ Vi, cố ý đ.â.m một đao vào n.g.ự.c cô ta: “Đồng chí Từ Vi, cô là thành viên của đoàn văn công, có quân chức trong người, lúc nãy cô lại giúp tội phạm lưu manh nói chuyện, còn nói là tôi hiểu lầm anh ta, cô thật sự làm đoàn văn công quá mất mặt.”
“Tôi… Tôi không biết anh ta là phần tử xấu.” Từ Vi nghiêm mặt nói.
“Cô không biết anh ta là phần tử xấu, nhưng lúc đó khi tôi nói anh ta chơi lưu manh, cô lại nhảy ra bảo vệ nói đỡ thay tên đó, cho rằng tôi đã hiểu lầm. Cô cảm thấy tôi thân là một quân tẩu lại sẽ dùng danh tiếng của mình, vô duyên vô cớ đi vu hãm anh ta hả?” Cung Linh Lung lạnh lùng chất vấn.
“Tôi không có nói cô vu oan anh ta, lúc nãy xe quẹo cua có hơi lắc lư, tôi nghĩ có khi nào là anh ta ngồi không vững nghiêng người về phía cô cho nên cô mới hiểu lầm hay không.” Từ Vi lộ ra vẻ mặt ngây thơ, giống như thật sự vì nguyên nhân này nên mới mở miệng.
“Đúng là lúc nãy khi xe quẹo cua có hơi lắc lư thật.”
Cung Linh Lung đồng ý, lại dời mắt nhìn về phía hai cha con ngồi ở phía sau, nhìn về phía bé gái khoảng sáu bảy tuổi, cô bé ngồi một ghế riêng, lập tức mở miệng hỏi bọn họ: “Anh gì ơi, lúc nãy khi xe quẹo cua, con gái của anh có lắc lư ngã nhào lên người anh không?”
“Không có.” Đồng chí nam kia lắc đầu.
Cô bé kia cũng hào phóng đứng lên, giơ tay trả lời nói: “Dì ơi, con ngồi vững lắm, không có dựa vào người cha.”
“Cô nghe thấy chưa, một đứa nhỏ sáu bảy tuổi cũng có thể ngồi ổn, anh ta là một thằng đàn ông già đầu rồi lại không vững à?”
Cung Linh Lung cho Từ Vi một ánh mắt chán ghét, còn bổ sung thêm một câu: “Lần trước cô không biết phân biệt phải trái đến viện gia thuộc gây sự, hôm nay lại không phán đoán được đúng sao xen mồm lung tung, còn nói chuyện thay cho tội phạm, người không rõ còn tưởng rằng cô là đồng bọn của tên lưu manh xấu xa kia nữa đó.”
“Cô ăn nói bậy bạ gì thế.” Từ Vi giống như bị đạp trúng đuôi, lập tức thay đổi sắc mặt.