Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:04:36
Lượt xem: 33
Diêu Lão Đại cười cười nói: “Em gái, số lượng hàng hóa của cô không ít, tính ra tiền cũng không ít, cô không sợ chúng tôi ôm hàng bỏ chạy à?”
“Tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của tôi.”
Cung Linh Lung không nói thêm những chuyện khác, cô còn phải chạy về nhanh để bắt xe, nói xong cô lập tức xoay người rời đi.
Sau khi bắt đầu đi làm, cuộc sống của cô còn bận rộn và phong phú hơn lúc trước rất nhiều, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, buổi tối còn phải tập múa và dạy các quân tẩu luyện tập đọc diễn cảm, sau đó lại phải chuẩn bị bản thảo diễn thuyết cá nhân, mỗi ngày đều bận rộn đến gần mười giờ đêm mới về phòng ngủ.
Lục Tĩnh Xuyên biết trong khoảng thời gian này cô rất bận rộn vất vả, buổi tối đều tri kỷ không quấn lấy cô làm ầm ĩ, bình thường cũng sẽ phụ giúp việc gì giúp cô.
Bận rộn suốt ba ngày, lúc tan ca Cung Linh Lung tranh thủ thời gian chạy đi tìm anh em nhà họ Diêu, tính tiền đợt hàng hóa lần trước, còn tìm bọn mua một rổ trứng gà trứng vịt.
Chờ cô xách theo rổ vội vàng chạy đến, tài xế anh Vương cười nói: “Em dâu, đừng có gấp, phải bốn năm phút nữa xe mới xuất phát.”
“Hôm nay nhiều người ngồi xe thật đó.”
Cung Linh Lung xách theo rổ lên xe, thấy vị trí phía sau đều đã kín người chỉ còn hàng ghế trước còn trống.
Cô lấy hai cái trứng vịt trong rổ đưa cho anh Vương: “Anh mang về cho mấy đứa nhỏ ăn đi.”
“Em dâu, không được, cô mang về cho phó đoàn trưởng Lục ăn đi.” Anh Vương vội vàng từ chối.
“Anh cầm đi.”
Cung Linh Lung nhét vào trong tay anh, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, cẩn thận bỏ rổ xuống cạnh chân mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-290.html.]
Cô vừa mới ngồi xuống, lại có người vội vàng lên xe ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy đó chính là Từ Vi mà đã lâu rồi cô không gặp, đằng sau cô còn có tên anh họ giả và một đồng bọn khác, khóe môi cô cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
Từ Vi bước lên xe, ngẩng đầu nhìn thấy Cung Linh Lung, gương mặt đã gầy đi rất nhiều hơi cứng lại, cũng không chủ động đi lên chào hỏi với cô.
Cung Linh Lung cũng không có ý định chào hỏi với cô ta, cũng hoàn toàn ngó lơ hai người đàn ông đi theo phía sau cô ta, mở túi lấy báo ra bắt đầu xem.
Lúc trước Từ Vi bị đội điều tra chỉnh cho rất thảm, tuy rằng không bị thương xương cốt, bên ngoài bị thương không quá nặng, nhưng chỉ có cô ta mới biết trên người cô ta đau đến mức nào, phải nằm trong bệnh viện dưỡng thương một vài ngày mới có thể miễn cưỡng lấy lại sức lực.
Cô ta tìm đại một vị trí ngồi xuống, thấy hai người anh họ giả đều nhìn thấy Cung Linh Lung, lập tức âm thầm nháy mắt ra hiệu cho bọn họ.
Anh họ giả nhận được mệnh lệnh, đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên người Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta cái nào, tiếp tục cúi đầu đọc báo, cũng yên lặng chờ bọn họ biểu diễn.
Đến giờ xe khởi hành, anh Vương khởi động xe lái đi đúng giờ.
Đường xá hiện tại đều là đường bùn, đừng trong thành phố cũng còn coi như bằng phẳng, vừa ra khỏi thành thì vũng bùn và đường quanh co lập tức nhiều hơn, xe cũng càng lúc càng xốc nảy.
Xe chạy vào một khúc cong xuống sườn núi, anh họ giả bắt đầu có động tác. Anh ta cố ý nghiêng người về phía cô, ra vẻ như ngồi không ổn dựa vào người cô, tay còn không chịu thành thật muốn sờ mó cô.
Ngay khoảnh khắc tay của anh ta đụng vào quần áo, Cung Linh Lung lập tức đứng bật dậy, trở tay thưởng cho anh ta một bạt tay vang đội.
“Bốp!”
Tiếng tát tai đột nhiên vang lên cực kỳ trong trẻo, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả các hành khách.
Anh họ giả bị cô tát cũng sững sờ, đôi mắt lập tức ngưng tụ vẻ sắc bén lạnh lùng. Anh ta còn chưa kịp làm gì thì Cung Linh Lung đã lại tát thêm cái nữa, cũng bắt đầu mắng chửi: “Tên chó khốn nạn, ngồi xe cũng không ngồi cho ngoan, tôi đánh c.h.ế.t tên lưu manh nhà mày.”