Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:41:38
Lượt xem: 15
Vương Ngọc Miêu cũng tiếp lời, nhưng giọng của cô ấy lại nhỏ hơn: “Các chị nói coi Từ Vi đang làm cái gì thế, cho dù cô ta muốn vào trong thành phố thăm người thân gì đó thì cũng phải báo với trong đoàn một tiếng chứ. Nếu như đi ra ngoài gặp được chuyện khẩn cấp gì đó, không thể về đúng giờ thì cũng phải gọi điện thoại về trong đoàn xin nghỉ chứ.”
“Hiện tại cô ta không xin nghỉ, trong đoàn văn công cũng không có ai biết cô ta đi đâu, chúng ta biết đi đâu tìm cô ta đây.”
Dương Tiểu Lan vẫn còn để ý chuyện lần trước hai người kia lo chuyện bao đồng, mặt mày lộ ra vẻ khó chịu: “Linh Lung nói đúng đó, Từ Vi cũng giống y chang Mạnh Hiểu Dĩnh, đều là hai đứa lắm chuyện, chỉ biết kiếm chuyện làm phiền quân tẩu của chúng ta, tôi thấy đoàn văn công phạt cô ta như thế là vẫn còn nhẹ quá rồi, phải đuổi việc mấy thứ hay kiếm chuyện này mới đúng.”
Mấy người bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, tất cả lời nói đều chui vào trong lỗ tai của anh họ giả, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt ngay.
“Đại ca, hiện tại bọn họ đông người quá, không tiện ra tay, hiện tại chúng ta đi theo bọn họ, chờ cô ta tách ra đi một mình thì chúng ta lại ra tay.”
Đồng bọn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói, anh họ giả đột nhiên giơ tay cản lại, nhíu chặt mày lại: “Tạm thời đừng đụng cô ta, chúng ta về thành phố.”
“Không đụng? Vì sao chứ?” Một người khác hỏi anh ta.
“Đã xảy ra chuyện rồi.”
Anh họ giả lập tức leo lên xe đạp, không nói chuyện với bọn họ nữa, mặt mày đầy vẻ sốt ruột nói: “Đi mau, mau đi tìm người với tôi.”
Hai người ở bên cạnh đều sửng sốt, thấy anh ta đã đạp xe đạp chạy đi xa, hai người chỉ có thể đạp xe đuổi kịp trước.
Ba người kia đạp xe đạp chạy lướt qua bọn họ, nhìn thấy bóng dáng vội vàng chạy đi của đám người đó, Cung Linh Lung cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tràn ngập thâm ý.
Đi đi, đi đi, mau đi về đi.
Gọi hết người của mấy người xuất hiện, đến lúc đó mới có thể tiêu diệt hết cả ổ.
Các quân tẩu tìm mấy lần ở các khu vực xung quanh cũng không phát hiện, bộ đội cũng cho binh lính một doanh tìm kiếm, tìm quanh các khu vực bộ đội và ngọn núi phía sau vài lần nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Mà Từ Vi mà bọn họ đang tìm kiếm đã bị đội điều tra áp tải về thẩm vấn cả đời, lúc này cô ta đã sốt ruột đến điên rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-276.html.]
Ngày hôm qua khi cô ta phản kháng móc d.a.o găm ra, lộ ra vẻ mặt hung dữ, cho nên bị đội điều tra coi như là đối tượng được chú ý trọng điểm.
Từ ngày hôm qua bị bắt đi đến bây giờ, nơi đây đã thay đổi vài đợt người đến thẩm vấn cô ta. Bởi vì cô ta quá kín miệng, không chịu thành thật phối hợp, nói dối mãi không ngừng. Tối hôm qua còn được chăm sóc đặc biệt, lúc này không chỉ trong lòng nóng như lửa đốt mà toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn đến mức không thể nào chịu đựng nổi.
Các quân tẩu tìm kiếm giúp nguyên một buổi sáng, không tìm được cô ta cũng dừng lại, chuyện sau đó sẽ do lãnh đạo của bộ đội xử lý.
Chiều tối, Cung Linh Lung mới vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị xào rau thì Lục Tĩnh Xuyên đã mệt mỏi bước về nhà: “Linh Lung, anh đã về rồi đây.”
“Anh Tĩnh.”
Một tuần không gặp, Cung Linh Lung cũng rất nhớ anh, xông lên ôm anh một cái thật chặt.
Một cô vợ mềm mại chủ động nhào vào trong lòng, Lục Tĩnh Xuyên đá chân ngược ra sau đóng cửa lại, xoay người đè vợ lên trên tường, nụ hôn giống như mưa to gió lớn rơi xuống.
Một ngày không gặp như cách tam thu.
Hiện tại cuối cùng Lục Tĩnh Xuyên cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này, một tuần không gặp ô, anh thật sự có cảm giác giống như đã qua mấy đời, hiện tại ôm được cô vợ mềm mại thơm tho vào lòng, anh mới thật sự cảm thấy yên tâm.
Lúc này người đàn ông giống như một con sói đang đói đến đỏ mắt, hôn đã không thể thỏa mãn được khát vọng của anh, chờ đến khi cô sắp không đứng vững nữa, ôm ngang cô lên định xông vào phòng ngủ thì.
“Anh Tĩnh, không được.”
Ngay lúc anh chuẩn bị bước tiếp theo, Cung Linh Lung cản anh lại.
“Linh Lung, vì sao chứ?” Lục Tĩnh Xuyên đã nhịn đến mức tiếng nói trở nên khàn khàn.
“Em… Ừm, ngày cuối.”
Cung Linh Lung là một người có da mặt rất dày, nhưng khi nói đến chuyện này, gương mặt xinh đẹp vẫn đỏ như máu, lỗ tai cũng đỏ rực nóng hổi.