Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:39:51
Lượt xem: 31
Hai người đi đến gốc cây cách đó không xa, phó đoàn trưởng vừa dừng lại đã hỏi ngay: “Đồng chí Cung, hôm nay cô lên thành phố có gặp được Từ Vi không?”
“Từ Vi?”
Cung Linh Lung ra vẻ nhớ lại rồi lắc đầu: “Hôm nay trời mưa, không có quá nhiều ngồi xe, chỉ có năm sáu người thôi, hình như không có Từ Vi.”
“Cô chắc chứ?” Phó đoàn trưởng Lý híp mắt lại.
“Tôi là người đầu tiên lên xe, những người khác đều lên sau, tôi thấy toàn là người trung niên thôi.”
Cung Linh Lung lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào viện gia thuộc phía đông: “Có một đôi vợ chồng trung niên ở lò nấu rượu khu phía đông. Còn có một đồng chí nữ trung niên cũng ở phía đông luôn, tôi không biết bà ấy là người nhà nhà ai, ăn mặc rất thời thượng xinh đẹp, sáng nay lúc đi ra ngoài còn trang điểm nữa. Tôi nhìn thấy bà ấy nói chuyện với hai vợ chồng bên lò nấu rượu, hai bên có lẽ có quen biết nhau.”
“Ngoài ra còn có hai người phụ nữ trung niên, tôi không quen, cũng chưa từng gặp được ở trong viện gia thuộc, chắc là người dân ở xung quanh đi nhờ xe.”
Nói đến đây cô hơi tạm dựng lại: “Cuối cùng còn có một người nữa, tôi không nhìn thấy rõ mặt người kia, người kia ăn mặc rất bình thường, rất giống người trung niên, co người rụt cổ, chắc cũng không phải là Từ Vi.”
Phó đoàn trưởng Lý đã tìm hiểu được chút tin tức từ cô, gật đầu nói: “Được rồi, tôi đã biết.”
“Phó đoàn trưởng Lý, lại xảy ra chuyện gì sao?” Cung Linh Lung ra vẻ tò mò hỏi.
“Tối nay đoàn văn công có một buổi tập luyện, lúc nãy tập luyện Từ Vi lại không đến, có người nói cô ấy đã đi thành phố, nhưng mãi vẫn không thấy cô ấy về, cho nên tôi mới đến đây hỏi thăm.” Phó đoàn trưởng Lý nói với cô.
“Vậy à, vậy anh đi tìm hai đồng chí ở lò nấu rượu và người nhà cán bộ kia hỏi thăm thủ đi, mấy người bọn họ đều ở trong viện gia thuộc khu đông, chắc là đều quen biết Từ Vi, lúc đó tôi ngồi ở ghế phụ, cũng có khả năng là nhìn không kỹ.”
“Được rồi.”
Phó đoàn trưởng Lý gật đầu, anh ta cũng không còn có chuyện gì khác để hỏi, còn phải vội vàng đi tìm người, nói xong lập tức rời đi.
Lúc Cung Linh Lung quay về thì các chị dâu đã giải tán, mẹ đã vào phòng bếp nấu cơm, cô lập tức đi vào lặt rau rửa rau giúp bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-273.html.]
Ăn cơm xong, mọi người lập tức đến phòng họp tập hợp tập luyện, Cung Linh Lung ôn tập lại điệu múa một mình.
Bạch Thủy Tiên ở bên cạnh nhìn, chờ bọn họ nhảy xong rồi, bà mới cười hỏi: “Ngọc Miêu, con có nhạc đệm không?”
“Dì Bạch, trong viện gia thuộc này ngoại trừ con ra thì không có ai biết sử dụng nhạc cụ cả, chỉ có thể dùng radio phát nhạc đêm.”
Bạch Thủy Tiên suy nghĩ một chút, hỏi cô ấy: “Ngọc Miêu, con mượn được tiêu không?”
Hai mắt Cung Linh Lung sáng ngời, đoán thử: “Mẹ, mẹ biết thổi tiêu hả?”
“Ừ, mẹ biết thổi tiêu, điệu múa này của hai đứa tiếng tiêu sẽ là nhạc đệm hoàn mỹ nhất, dùng âm nhạc phát sẵn làm nhạc đêm sẽ không có hiệu quả tốt bằng.
Thấy bà biết thổi tiêu, Vương Ngọc Miêu cười càng tươi hơn, vội nói: “Dù Bạch, con lập tức đi tìm đoàn trưởng Tiết mượn tiêu đến ngay, dì chờ con một chút.”
“Được rồi, đi thôi.”
Cô ấy nhanh chóng mượn tiêu về, Bạch Thủy Tiên thử âm một chút, chờ bọn họ tiếp tục luyện tập, tiếng tiêu du dương uyển chuyển bắt đầu vang lên diễn tấu theo điệu múa của hai người.
“Hay quá.”
Những người nhà khác đều không đọc diễn cảm nữa, mọi người đều chạy đến nghe tiêu xem múa.
Ba người phối hợp xong kết thúc, Vương Ngọc Miêu vui vẻ ra mặt: “Dì Bạch, dì thôi hay quá, có tiếng tiêu của dì làm nhạc đêm, con cảm giác nhảy múa cũng càng có cảm giác hơn.”
“Dì cảm thấy động tác múa của hai đứa có thể sửa lại một chút, khúc giữa có thể thêm một chút động tác.”
Bạch Thủy Tiên buông tiêu xuống, đi đến vị trí chính giữa, cầm lấy thủy tụ tự chế trong tay con gái, hai chân uyển chuyện nhẹ nhàng di chuyển, một đoạn động tác lưu sướng cao nhã được bà múa ra một cách vô cùng nhẹ nhàng.
“Bốp bốp bốp…”
Chờ đến khi tiếng vỗ tay vang lên, động tác của Bạch Thủy Tiên hơi khựng lại, cười nhạt nói: “Đã lâu lắm rồi không múa, eo cũng cứng đờ rồi.”