“Lên sân khấu biểu diễn cũng nhất thiết ca hát nhảy múa chứ, hai thứ cũng là thế mạnh của viện gia thuộc chúng , chúng cũng quá nhiều thời gian để luyện tập, chúng cứ tập một tiết mục phù hợp với chúng .” Cung Linh Lung đề nghị.
“Tiết mục gì mà phù hợp với chúng chứ?” Mọi đồng loạt về phía cô.
“Bình thường đoàn văn công đều tập trung biểu diễn các tiết mục như ca hát, nhảy múa và kịch , các chị dâu thơ ca diễn cảm , lúc đó cũng chỉ riêng các chị lên sân khấu mà gọi mấy đứa nhỏ học lên sân khấu cùng luôn, lên đó diễn cảm một bài thơ ca hiện đại gì đó.”
Cô đưa lời đề nghị , lập tức Tưởng Á Bình tán thành ngay: “Đọc diễn cảm đó, chúng chỉ cần tốn chút thời gian học thuộc lòng diễn cảm là , quá khó khăn.”
“Chị Á Bình, tiếng phổ thông của chúng chuẩn.” Liêu Thu Hoa mếu mặt .
“Chị dâu Liêu, tiếng phổ thông chuẩn cũng chẳng hết, chúng MC , cũng diễn thuyết quảng bá gì đó. Chúng chỉ là đại diện các quân tẩu lên biểu diễn tiết mục, thứ cần biểu hiện chính là tinh thần diện mạo và vẻ can đảm khí phách của một quân tẩu, chúng chỉ cần biểu hiện mặt dũng cảm, tự tin của là .”
Cung Linh Lung khuyên nhỏ cô , đó bổ sung thêm một câu: “Các lãnh đạo quốc gia của chúng lúc chuyện quảng bá cũng ai cũng tiếng phổ thông tiêu chuẩn , lúc các lãnh đạo trong quân khu mở hợp chuẩn cũng tất cả đều chuẩn tiếng phổ thông, đều mang theo phương ngôn của quê hương .”
“ đó, Linh Lung đúng lắm, chuyện là vấn đề lớn, chúng chỉ cần lớn tiếng dũng cảm diễn cảm là .” Vu Hỉ mai ủng hộ cô.
Vương Ngọc Miêu cũng tán thành lời đề nghị của cô : “Đọc diễn cảm thơ ca phù hợp với chúng , đề nghị của Linh Lung khá đó, chúng bảo mấy đứa nhỏ cũng tham gia, dẫn bọn họ lên sân khấu biểu diễn xuất hiện mặt . Cũng yêu cầu bọn nhỏ biểu hiện như thế nào, chỉ cần rèn cho con cái tính tự tin và dũng cảm là . Ngoài tất cả đều tham gia cũng thể chứng minh các quân tẩu trong viện gia thuộc đều đoàn kết yêu thương lẫn .”
“Được . Vậy cứ quyết định như thế .” Tưởng Á Bình quyết định.
Lần thì đều phản đối kịch liệt nữa, nhưng mà vẫn khá lo lắng, Dương Tiểu Lan mở miệng hỏi: “Vậy chúng diễn cảm thơ ca gì đây? Lại nhờ ai dạy cho chúng ?”
“Không cần nhờ ngoài, Linh Lung là học sinh nghiệp cấp ba, lúc còn từng giáo viên dạy ở trường một đoạn thời gian, để em dạy chúng là .” Lúc Vu Hỉ Mai chuyện với hai con bọn họ, chuyện bọn họ từng giáo viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-256.html.]
Các chị dâu đều đặt lòng tin cô, Cung Linh Lung cũng dứt khoát nhận lấy nhiệm vụ : “Được , để em dạy .”
Tiết mục coi như quyết định xong, chuyện còn sẽ do Tưởng Á Bình tổ chức, hai tiết mục còn sẽ rơi lên vai của Cung Linh Lung và Vương Ngọc Miêu.
Vu Hỉ Mai hỏi bọn họ: “Linh Lung, Ngọc Miêu, hai em biểu diễn tiết mục gì thế?”
Vương Ngọc Miêu xuất từ đoàn văn công, lúc cũng coi như một nửa múa chính, ca hát nhảy múa cô đều giỏi, còn hiểu sơ qua về nhạc cụ, là mở miệng hỏi đầu tiên: “Linh Lung, vũ đạo của đoàn văn công đều thiết kế dàn dựng dựa theo lối sống của bộ đội, thật thứ chị giỏi nhất là múa cổ địa, lúc nhỏ chị theo lớn trong nhà múa cổ đại, chị dùng phận quân tẩu để tham gia, nhảy những điệu nhảy học ở đoàn văn công, mua cổ đại.”
Vừa đến múa cổ đại, ánh mắt Cung Linh Lung khẽ đảo hỏi: “Chị dâu, chị múa thủy tụ ?”
“Biết chút chút.”
Vương Ngọc Miêu thận trọng thông minh, thấy hai mắt cô sáng rực lập tức đoán một chút, biểu cảm chút khiếp sợ: “Linh Lung, em cũng múa thủy tụ ?”
“Em từng thấy múa , em thích múa thủy tụ, lén tập thử, nhưng từng lên sân khấu biểu diễn bao giờ.”
Kiếp Cung Linh Lung thích các điệu múa cổ điển, theo thầy giáo chuyên nghiệp học tập cẩn thận, nguyên chủ cũng từng xem khác nhảy , lén luyện tập một chút da lông, cho nên cô cũng tính là dối.
khác bao giờ đến “múa thủy tụ”, thấy hai bọn họ bắt đầu trò chuyện, đều khá tò mò, Tưởng Á Bình đề nghị: “Hay là hai đứa thử nhảy một đoạn cho bọn chị xem .”
Vương Ngọc Miêu cũng xem thử trình độ của Cung Linh Lung, lên : “Linh Lung, em nhảy một đoạn cho chị xem .”
“Dạ .”
Cung Linh Lung vô cùng tự tin, tìm Tưởng Á Bình mượn đồ: “Chị dâu, chị cho em mượn hai mảnh vải dài một chút .”