Viện quang vinh là viện dưỡng lão cho các gia đình của liệt sĩ, ở bên trong đều là binh lính lớn tuổi thương tàn, còn gia đình của quân nhân tuổi già neo đơn, hiện tại bọn họ cũng bộ môn dân chính thống nhất phân phát vật tư để sinh hoạt.
Cung Linh Lung cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày : “Hiện tại còn đánh giặt, năm ngoái cũng tai họa thiên nhiên gì, cũng tin thất thu lương thực gì cả, theo lý mà thì cũng nên đến mức cạn lương thực chứ.”
“Mọi cũng rõ nguyên nhân cho lắm, bà hỏi thăm vài , nhưng cán bộ phụ trách báo cho bà nguyên nhân, còn kể khổ với bà nữa.”
Viện trưởng cũng cực kỳ bất đắc dĩ, may màn hiện tại nhiều bụng, thường xuyên tặng lương thực đồ ăn cứu tế cho bọn họ, nếu thì bọn họ thật sự là ăn bữa lo bữa .
Cung Linh Lung khiêng lương thực và rau dưa trong nhà giúp bà, lấy bao tải đựng đồ, chuyện với viện trưởng chừng nửa tiếng đồng hồ mới rời .
Lúc nãy cô hỏi thăm viện trưởng ít chuyện của cô nhi viện và viện dưỡng lão, khi rời khỏi cô nhi viện, cô lập tức đạp xe đạp đến viện Quang Vinh, bỏ ba túi lương thực, ngoài còn ba bốn trăm cân khoai lang đỏ, khoai tây và rau củ quả ở cửa , để cho bọn họ năm trăm đồng.
Cô cũng giống như lúc ở Đàm Thành, gõ cửa đích tặng đồ mà chỉ cố ý tiếng động cho .
Nhìn thấy bọn họ khiêng đồ bên trong, cô tiếp tục đạp xe đạp đến địa điểm tiếp theo.
Bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ, chạy đến sáu nơi, quét sạch bộ rau dưa và lương thực trong nhẫn trữ , còn quyên tặng ba nghìn đồng.
Tặng đồ cho viện dưỡng lão cuối cùng xong, Cung Linh Lung mới nhín chút thời gian rảnh kiểm tra gian, diện tích bên trong tăng thêm gần một mẫu đất, nghiến răng nghĩ: “Số lương thực và tiền quyên góp trong ngày hôm nay cộng cũng gần năm nghìn, mà chỉ thêm một mẫu đất, giá đất trong đắt thật đó.”
Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, lấy năm nghìn từ trong nhẫn trữ vật , trang điểm cho bản trở nên già hơn, đeo khẩu trang và khăn trùm đầu, thẳng đến sở nông khoa ở gần đó.
Trong sở nông khoa, một đám lãnh đạo mới họp xong, sở trưởng Tôn về văn phòng, phát hiện bàn một xấp tiền dày, ông lập tức chạy ngoài hỏi: “Tiểu Hạ, lúc nãy ai văn phòng của thế?”
Tiểu Hạ đang cầm một xấp hồ sơ đến tìm ông ký tên, ngơ ngác : “Sở trưởng, ai văn phòng của ông mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-253.html.]
“Cậu chắc chứ?” Sở trưởng Tôn nhíu mày.
“…”
Tiểu Hạ còn hết câu một đồng chí nữ khác ngắt lời: “Sở trưởng Tôn, lúc nãy một đồng chí nữ đến tìm ông, là một lạ mặt, ông họp , cô để một bức thư lập tức rời .”
“Tiểu Chu, cô mang thư đó đến cho .” Sở trưởng Tôn vội vàng lệnh.
“Lão Tôn, thế? Có mất cái gì ?” Một cán bộ khác vội hỏi.
“Không mất gì cả.”
Sở trưởng Tôn lấy xấp tiền quấn trong lớp giấy báo cho bọn họ.
“Đâu nhiều tiền thế?” Những khác đồng thanh hỏi.
“Chắc là do đồng chí nữ mà Tiểu Chu để , cô đến đây quyên tiền tặng cho sở nông khoa chúng .”
Tiểu Chu nhanh chóng đưa thư đến, bên trong chỉ một tờ giấy, chữ xinh mất vẻ mạnh mẽ hữu lực, trong thư ghi rõ tiền quyên tặng cho viện nông khoa để nghiên cứu nông nghiệp, ký tên là “Phù Diêu”.
Đối với viện nông khoa mà , kinh phí năm nghìn là một tiền nhỏ, mấy sở trưởng Tôn đều vô cùng kích động.
“Vị đồng chí dùng tên giả Phù Diêu là đại nghĩa, chúng nhất định phát huy bộ tác dụng của tiền , nhất định thực hiện đúng mong của cô , mỗi một hào một xu đều dùng cho nghiên cứu khoa học, thể phụ lòng tin của cô .”
Cung Linh Lung đang ẩn ở bên cạnh, tận mắt thấy bọn họ bỏ tiền quỹ tài chính chuyên dùng để nghiên cứu khoa học, sở trưởng Tôn lập kế hoạch chi tiêu cho tiền , cô mới nhanh chóng rời .