Cung Linh Lung thói quen ngủ trưa: “Chiều nay em bờ sông câu cá, tối ngủ sớm là .”
“Được , em câu cá ở bờ sông thôi, đừng đến khu vực nước sâu.”
Cương Tử ăn cơm ngoan, cơm rơi xuống bàn cũng đều nhặt lên ăn sạch, lẽ là vì thịt quá ngon, bé con nhanh chóng ăn xong chén cơm .
“Dì ơi, con ăn nữa.”
“Ngoan quá, dì múc thêm cơm cho con nha.”
Cung Linh Lung lên múc thêm cơm cho nhóc con , múc hơn nửa chén, gặp ít thịt cho bé, còn gắp củ cải trắng hầm đến mềm rục và canh chén : “Cương Tử, con mau ăn , ăn xong chơi với Thạch Đầu. Ngày mai cha của con sẽ về, cha đón bà nội của con, bà nội sẽ nấu cơm cho con ăn.
“Bà nội?”
Lúc Cương Tử dọn từ quê đến đây thì chỉ mới hơn một tuổi, ấn tượng gì với bà nội , lộ vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Là bà ngoại ?”
“Không bà ngoại, là bà nội, là của cha con.”
“Bà nội đánh con ? Bà giành đồ ăn với con ?” Cương Tử từng bà Tiền đánh nhiều , ăn đồ ăn vặt cũng sẽ bà cướp , nhóc con sợ bà .
“Không chuyện đó , bà nội sẽ thương con.”
Cung Linh Lung nghĩ đến bà Tiền quái dị , hiếm khi mà lưng khác một : “Bà Tiền đúng là thất đức thật mà, đến cả đồ của cháu ngoại mà cũng giành ăn nữa.”
“Tiền lương và tiền trợ cấp của phó doanh trưởng doanh hai đều bà cướp gửi về nhà .” Dạo gần đây Lục Tĩnh Xuyên mới chuyện .
Cung Linh Lung: “... Có một câu đúng, thà phá một tòa miếu, cũng thể hủy một cuộc hôn nhân, nhưng mà em cảm thấy cuộc hôn nhân hủy hoại là đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-250.html.]
“Lúc cũng chỉ là đang băn khoăn vì thằng nhóc .”
Lục Tĩnh Xuyên cũng nhúng tay chuyện nhà của chiến hữu và cấp , tuy rằng đánh giá cao năng lực việc của Viên An Bân, nhưng nếu dám do dự thiếu quyết đoán trong chuyện nhà, hướng phát triển trong tương lai của cũng chỉ thể theo sự sắp xếp của cấp mà thôi.
Tuy rằng Cương Tử còn nhỏ, nhưng hình như hiểu lời bọn họ , dùng giọng trong trẻo : “Bà ngoại hư, con thích bà ngoại, cha cũng thích bà ngoại, bà ngoại cứ luôn đòi tiền của cha, đó mua đồ ăn ngon về ăn một , cho con với cha ăn.”
“Cha của con đưa bà ngoại về quê , bà sẽ đến nữa, cha của con kiếm tiền đều sẽ mua đồ ăn ngon cho con, để bà nội nấu cho con ăn.” Cung Linh Lung cũng nhắc đến chuyện cha ly hôn với nhóc , càng nhắc đến , để tránh cho bé con suy nghĩ lung tung.
Cương Tử nghĩ đến chuyện bà ngoại sẽ đến nữa, toe toét: “Cha về, mua thịt ăn.”
“Ừ, cha về sẽ mua thịt cho con.”
Cơm nước xong, Cung Linh Lung ở trong nhà rửa chén, Lục Tĩnh Xuyên đưa Cương Tư đến nhà doanh trưởng doanh hai, để cho mấy đứa nhỏ bọn họ chơi với .
Chờ đến buổi chiều , cô cầm cần câu và thùng gỗ, còn một quyển sách, thẳng đến bờ sông chọn chỗ câu cá.
“Ủa? Nhanh ?”
Cô mới xuống hai phút, cần câu cá bắt đầu nhúc nhích.
Kéo cá lên, một con cá trắm cỏ tung tăng nhảy nhót nặng chừng ba cân. Cung Linh Lung thấy xung quanh ai , lập tức âm thầm quăng cá trong ao nhỏ của gian.
Cô cài một miếng lá bắp ở trong gian, vung cần câu lên, buông cần câu xuống, tiếp tục xuống sách.
Lại hai phút , cần câu nhúc nhích, Cung Linh Lung chút kinh ngạc, lập tức buông sách xuống cầm cần câu, cảm giác sức cắn mồi câu của con cá , hai mắt sáng lấp lánh, chút kích động : “Đây là một con cá lớn.”
Chờ cá nổi lên mặt nước , cô vui vẻ đến bay lên: “Con cá ít nhất cũng sáu bảy cân, tối nay hầm cá ăn.”
Cô bỏ con cá thứ hai trong gian, Cung Linh Lung cúi đầu về phía lá bắp chân , trong lòng phỏng đoán: “Có lẽ là mấy thứ phát triển ở trong gian đều mùi vị đặc biệt, cá khứu giác nhanh nhạy, lúc mới chịu nổi sức quyến rũ cắn câu.”