Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:28:39
Lượt xem: 34
Dương Tiểu Lan cũng nghe lọt tai lời khuyên của cô ấy, chuyện này liên quan đến tương lai phát triển sự nghiệp của chồng mình, đương nhiên là phải rất cẩn thận, nghiêm túc gật đầu nói; “Ngọc Miêu, chị biết rồi, lần này là các quân tẩu và đồng chí của đoàn văn công giao lưu với nhau, chị sẽ không đi cãi nhau với bọn họ.”
Vương Ngọc Miêu cười dịu dàng, thấy Cung Linh Lung nhìn về phía cô ấy, cười nhạt nói: “Linh Lung, em nhìn chị làm gì?”
“Chị Ngọc Miêu, chị hiểu biết về Mạnh Hiểu Dĩnh lắm hả?” Cung Linh Lung hỏi.
“Lúc trước chị cũng từng làm việc ở đoàn văn công, làm đồng nghiệp với cô ta gần nửa năm. Lúc đó sự nghiệp của chị gặp được bình cảnh, những người bạn chơi thân với chị đều lần lượt rời đi, chị ở trong đoàn cũng chẳng vui vẻ gì, vừa lúc lại đến tuổi kết hôn, chị Hỉ Mai giới thiệu Trịnh Dũng cho chị làm quen, sau đó cũng thuận theo tự nhiên kết hôn sinh con.”
Cung Linh Lung đã hiểu, trong lòng cũng có suy đoán, cô ấy chắc chắn đã bị bạo lực chốn công sở ở đoàn văn công, có lẽ còn có liên quan đến Mạnh Hiểu Dĩnh, cho nên cô ấy mới tốt bụng nhắc nhở Dương Tiểu Lan.
Thấy cô như suy nghĩ gì đó, Vương Ngọc Miêu hơi cười nhạt nói: “Em Linh Lung, em là một người thông minh, chắc cũng đã đoán được gì rồi đúng không?”
“Dạ, đã đoán được.”
Cung Linh Lung cười khẽ, kiếp trước cô đã nhìn thấy quá nhiều kiểu bạo lực chốn công sở như thế này, cũng thất rất nhiều người ỷ vào quyền thế để ăn h.i.ế.p cấp dưới.
Ở xã hội những tình huống như thế này rất thường thấy, ngành nghề nào cũng có, cho dù là học sinh thì cũng thường xuyên phát sinh bạo lực học đường, cô cũng đã quá quen rồi.
Sớm muộn gì Mạnh Hiểu Dĩnh cũng sẽ trả thù cô, biểu biểu diễn văn nghệ lần này chắc chắn cũng là cô ta làm ra, cô ta không dám giở thủ đoạn ác độc dơ bẩn gì đó trong bộ đội, cho nên mới cố ý sắp xếp quân tẩu lên sân khấu biểu diễn, cho nên mới muốn mượn cơ hội này để cười nhạo, sỉ nhục bọn họ mà thôi.
Nhưng mà, đến cuối cùng sẽ là ai cười nhạo ai, chuyện này khó nói lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-240.html.]
“Vậy buổi biểu diễn văn nghệ này phải làm sao đây?”
Tưởng Á Bình mở miệng nhắc đến chuyện quan trọng, cô ấy cũng không biết ca hát nhảy múa gì, dời mắt nhìn về phía Vương Ngọc Miêu, ký thác hết toàn bộ hi vọng lên người của cô ấy: “Ngọc Miêu, hay là em lên sân khấu nhảy một điệu, bọn chị ở dưới sân khấu vỗ tay cổ vũ cho em được không?”
Vương Ngọc Miêu cười khẽ nói: “Chị dâu, em đi nhảy cũng được thôi, nhưng mà một tiết mục cũng không đủ.”
“Linh Lung, em cũng có dáng người rất đẹp, mặt cũng đẹp, trong khoảng thời gian này em đi theo Ngọc Miêu học tập, lại thêm một tiết mục nữa đi.”
Tưởng Á Bình không hề suy xét đến mấy quân tẩu khác, mấy người bọn họ chẳng có chút tài nghệ gì cả, ca hát nhảy múa đều chẳng làm được, mấy món nhạc cụ kia, bọn họ cũng chưa từng gặp bao giờ, càng đừng nói đến sử dụng, cho dù huấn luyện khẩn cấp một tháng thì cũng không lên sân khấu được.
Kiếp trước Cung Linh Lung am hiểu đầy đủ mọi thứ, từ cầm kỳ thư họa đến ca hát nhảy múa, thật ra cô tùy tiện bày ra bất cứ tài nghệ gì cũng đều có thể nghiền áp đoàn văn công, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể triển lãm ra những tài nghệ mà cô học được hồi kiếp trước.
Bảo cô lên sân khấu biểu diễn một tiết mục cũng được thôi, để cô về nhà suy nghĩ một chút, xây dựng một tiết mục phù hợp với hoàn cảnh và chính sách hiện tại là được rồi.
Chỉ có điều, hiện tại đưa ra quyết định thì còn hơi sớm, cô nói: “Chị dâu, chị đừng vội, chúng ta chờ xem đoàn số hai và đoàn số ba tính như thế nào nữa, nếu hai người bọn họ không hợp tác với chúng ta thì chúng ta lại lên kế hoạch lại cũng được, nếu bọn họ đồng ý hợp tác với chúng ta, vậy bây giờ chúng ta bàn bạc coi như phí công rồi.”
“Cũng đúng, vậy ngày mai chị đi hỏi ý kiến của người nhà đoàn số hai và đoàn số ba.”
Tưởng Á Bình nghĩ đến việc này là lại cảm thấy đau đầu, xoa nhẹ huyệt thái dương nói: “Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về nhà nấu cơm chiều trước. Tạm thời gác chuyện biểu diễn văn nghệ này sang một bên đi, đối với chúng ta mà nói, cày bừa vụ xuân mới là chuyện quan trọng nhất, phải đặt việc cày bừa vụ xuân lên hàng đầu, mấy chuyện khác đều phải xếp hàng ở phía sau.”
Đối với mấy người bọn họ mà nói, lấp đầy bụng của gia đình mình mới là chuyện quan trọng nhất, chuyện của đoàn văn công còn xa mới quan trọng bằng lương thực và rau củ quả dưới đất.
Ca hát nhảy múa không thể no bụng, bọn họ vẫn cảm thấy hoa màu mọc ở trong đất thực tế hơn.