Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:27:02
Lượt xem: 31
Nửa tiếng sau, Cung Linh Lung đẩy xe đạp đại giang 28 đến, ghế sau còn treo hai cái bao tải to, sườn xe đạp ngang ở đằng trước còn cột ngang một sọt giày bông, không lãng phí bao nhiêu sức lực đã đẩy vào trong sân rồi.
“Bà viện trưởng, chị ấy đến rồi.”
Tiểu Cửu vẫn luôn đứng bên cạnh cửa gỗ chờ đợi, nhìn thấy bóng dáng của cô lập tức chạy đi báo cáo cho bà ấy biết, cậu bé mang đôi giày bông vừa mới mua, chạy đi như bay.
Viện trưởng mở cửa đi ra ngoài, thấy cô mang đến rất nhiều thứ, vội vàng đến đây giúp đỡ, vô cùng biết ơn nói: “Đồng chí, thật sự rất biết ơn cô.”
“Viện trưởng, đống thức ăn này cho bọn nhỏ ăn trước đi, giúp cô nhi viện vượt qua cửa ải khó khăn này trước, tuần sau con lại mang đến nhiều hơn cho mọi người.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức tháo bao tải xuống, nói với bà ấy: “Đây là một túi gạo, còn có một túi khoai lang đỏ, khoai tây và cải trắng, có lẽ đủ để ăn ba bốn ngày, mấy ngày tới con lại mang thêm nhiều hơn cho mọi người.”
“Cảm ơn, cảm ơn con, mấy thứ này đã đủ để cầm cự hơn một tuần rồi, bà thay mặt bọn họ cảm ơn con.” Viện trưởng nghĩ đến chuyện một tuần tới không cần lo chuyện ăn uống, vẻ ưu sầu trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Nhìn mấy đứa nhỏ đang trốn bên cạnh cửa sổ nhìn lén, trong lòng Cung Linh Lung vô cùng xúc động, vẫy tay với Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, mau lại đây, chị mua giày cho mấy em, em lấy cho mấy bạn thay đi.”
Tiểu Cửu vô cùng vui vẻ, lúc chạy đến đều mỉm cười, không còn sợ hãi rụt rè giống như lúc trước nữa, cả đám xách theo giày rồi chạy vội vào trong phòng.
Chờ viện trưởng dọn hết lương thực vào trong nhà, Cung Linh Lung lại lấy tiền được gói trong báo chí ra nhét vào trong tay bà ấy nói: “Viện trưởng, bà cầm lấy số tiền này dùng tạm, mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt, mua ít món mặn về bồi bổ cho mấy đứa nhỏ, con đi về trước.”
“Đồng chí, con đưa nhiều quá rồi.”
Tuy là đã dùng báo chí gói lại, nhưng viện trưởng sờ độ dày là biết ngay tiền không ít: “Đồng chí, con đã tặng lương thực cho chúng tôi, cứu mạng mấy đứa nhỏ này, đã giúp bà một việc rất lớn rồi, bà không thể nhận lấy nhiều tiền như thế được.”
“Viện trưởng, bà cứ nhận lấy đi. Bọn nhỏ còn nhỏ như thế, là giai đoạn phát triển cơ thể, đừng để bọn nhỏ bị đói bị lạnh, cố gắng làm cho mấy đứa nhỏ có thể ăn no mặc ấm thêm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-237.html.]
Cung Linh Lung nói xong lại nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ trong lòng, phất tay chào tạm biệt bọn nhỏ, sau đó đạp xe đạp đi về.
Đợi đến khi cô xách theo một túi quýt về đến viện gia thuộc thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, các chị dâu vẫn còn chưa nấu cơm chiều, hiện tại đang tập trung trước cửa nhà chính ủy Triệu nói chuyện ríu rít mãi không ngừng.
“Vợ phó đoàn trưởng Lục, em về rồi à.”
Người nhìn thấy cô đầu tiên chính là vợ của đoàn trưởng số hai, Cung Linh Lung đã gặp chị ấy ở tiệc cưới rồi, cười nói: “Chị Đinh, các chị đang nói chuyện gì thế?”
“Hôm nay lại xảy ra chuyện mới, bọn chị đang đứng đây nói chuyện nè.”
Đối phương nói chuyện, lại nhìn về phía quả quýt trong tay của cô, có vẻ rất thèm thuồng: “Em mua quýt chỗ nào thế? Nhìn tươi ghê.”
“Em mua trên thành phố.”
Cung Linh Lung lấy năm quả đưa cho Tưởng Á Bình, bảo cô ấy cầm đưa cho mọi người, lại cầm năm quả về nhà.
Bên ngoài có rất nhiều người, còn có bảy tám đứa con nít, lấy hết quýt ra tặng cho bọn họ cũng không đủ chia cho mọi người, cô lấy một nửa ra tặng cho bọn họ cũng đã rất hào phóng rồi.
Có người khá tham lam còn muốn lại xin thêm một quả, có một người ỷ vào trong nhà mình có ba đứa con nít ở đây, chủ động muốn xin Cung Linh Lung một quả, cô ta vừa mới mở miệng đã bị Tưởng Á Bình mỉa mai ngậm miệng.
Hiện tại hai mẹ con bà Tiền và Trần Nhị Yến đã đi rồi, người nhà khác của các đoàn số một đều có tính cách khá tốt, mọi người đều không phải người có kiến thức hạn hẹp lại thích chiếm của hời của người khác, Cung Linh Lung ở chung với bọn họ cũng rất hòa thuận, trên cơ bản lại không tiếp xúc quá nhiều với người nhà của đoàn số hai và đoàn số ba.
Cô cất quýt đi, pha một chén trà nóng đi ra, Cung Linh Lung uống vài hớp rồi mới hỏi: “Chị Á Bình, lúc nãy các chị đang nói chuyện gì thế?”
“Còn chuyện gì nữa, đoàn văn công đó, không hiểu sao bọn họ lại động kinh kiếm chuyện với chúng ta.”