Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:26:37
Lượt xem: 29
Cô ăn xong đi ra ngoài, bé trai kia cũng vừa lúc ăn xong, trong chén không còn thừa hạt cơm nào, được l.i.ế.m sạch sẽ, thấy cô đến, cậu bé co rúm lại nhát gan cuộn tròn ở góc tường.
“Em đã ăn no chưa?” Cung Linh Lung hỏi cậu bé.
Cái đầu đen nhánh gật lia lịa như gà con mổ thóc, không dám trả lời câu hỏi của cậu bé.
Thấy cậu bé đã ăn no, cô duỗi tay về phía cậu bé: “Em đưa chén đũa cho anh đi.”
Bé trai kia run rẩy tay đưa chén đũa lại cho cô, đưa xong lập tức bỏ chạy, Cung Linh Lung gọi cậu bé lại: “Em chờ chị một chút.”
Cô gọi cậu bé lại không cho cậu bé đi, đứa bé này cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô đưa chén đũa về, cậu bé vẫn cứ đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt nhút nhát sợ hãi nhìn cô.
“Đừng sợ, chị chỉ là muốn đi mua cho em một đôi giày thôi, đi theo chị.”
Cung Linh Lung chú ý đến đôi giày vải mang trên chân cậu bé, đây là giày vải mỏng thường được mang vào mùa xuân và mùa hè, kích cỡ cũng không vừa chân, rõ ràng to hơn chân của cậu bé rất nhiều, hơn nữa đầu ngón chân còn thủng hai lỗ, cũng không mang vớ, quần cũng hơi ngắn, mắt cá chân lộ ra bên ngoài đã đã đông lạnh đến mức biến thành màu tím.
Bé trai chần chừ không dám đi theo, Cung Linh Lung chỉ vào cửa hàng quốc doanh ở đối diện nói: “Em đi vào đó với chị, chị mua cho em một đôi giày, mua giày xong lại đi về nhà.”
Nói xong cô lại nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé, nghĩ hiện tại là giờ cơm, vậy mà người nhà cậu bé cũng không đi ra ngoài tìm, thử hỏi: “Em tên gì? Nhà em ở đâu?”
“Tiểu Cửu, ở cô nhi viện.”
Cậu bé trả lời rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Lúc trước Cung Linh Lung đã đoán được có lẽ cậu bé chính là trẻ em trong cô nhi viện, thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cậu bé nói: “Đi thôi, chị mua giày mới cho em, lại mua một ít thức ăn cho cô nhi viện của em, sau đó em dẫn chị đi thăm những bạn khác.”
Vừa nghe nói cô sẽ mua đồ ăn cho cô nhi viện, hai mắt Tiểu Cửu sáng lên, không còn vẻ nhút nhát sợ hãi đi, nhanh chóng đi theo cô vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-236.html.]
Chờ đến khi cô cõng theo một túi gạo đầy ắp đến cô nhi viện thì nơi này cũng vừa mới bắt đầu ăn cơm, một đám con nít ngăm đen gầy ốm đang cầm chén xếp hàng lãnh thức ăn, một bà cụ chừng năm sáu mươi tuổi đang múc cháo cho mấy đứa nhỏ.
“Tiểu Cửu, con đi đâu đó? Ăn cơm nè, con mau đi lấy chén đến đây.”
“Viện trưởng, con đã ăn cơm xong rồi.”
Tiểu Cửu quay về cô nhi viện, rõ ràng không còn rụt rè sợ hãi giống như lúc nãy nữa, hưng phấn chạy đến trước mặt viện trưởng, kéo lấy góc áo bà ấy nói: “Bà viện trưởng ơi, chị gái này mua cơm cho con ăn, mua cho con rất nhiều thịt, chị ấy còn mua giày cho con, tặng lương thực cho chúng ta nữa.”
Viện trưởng đang còng lưng đứng thẳng người lên, thấy đó là một đồng chí nữ trẻ tuổi xinh đẹp, gương mặt phủ kín tang thương hiện lên nụ cười: “Đồng chí, thằng bé Tiểu Cửu này có làm phiền con không?”
“Dạ không, em ấy ngoan lắm.”
Cung Linh Lung thấy trong nồi nấu cháo loãng, không nhìn thấy bao nhiêu gạo, lại kèm với ít lá cây xắt vụng, canh suông nước lọc, thức ăn kém hơn ở cô nhi viện thành phố Đàm rất nhiều.
“Viện trưởng, sao đến cả cháo đặc cũng không có thế này?” Cung Linh Lung hỏi bà ấy.
“Haizz, chỗ này đã hết lương thực từ lâu rồi, mới gạo này là sáng nay đi ra ngoài xin được, chỉ có thể tạm chấp nhận một ngày trước.” Viện trưởng nói xong tiếp tục múc cháo loãng cho bọn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ này đều còn rất nhỏ tuổi, người lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ hai ba tuổi, đi đứng cũng đi không vững, nhưng bọn nhỏ lại không hề la hét hay khóc lóc ầm ĩ, đều ngoan ngoãn bưng chén xếp hàng, múc cháo loãng xong lập tức đi đến ghế gỗ dưới mái hiên xếp hàng ngồi ăn cháo.
Cung Linh Lung nhìn mấy đứa nhỏ kia, cảm thấy vô cùng đau lòng, chờ đến khi viện trưởng múc cháo cho đứa nhỏ cuối cùng xong, cô mới xách bao gạo mà cô mang đến đưa cho bà ấy: “Viện trưởng, túi gạo này cũng không quá nhiều, bà cứ cầm lấy tạm giải quyết vấn đề khó khăn trước đi.”
“Đồng chí, chỗ chúng tôi thật sự đã không còn gì để ăn nữa rồi, túi gạo này có thể cứu mạng tất cả đứa nhỏ ở nơi này, bà thay mặt bọn nhỏ cảm ơn con.” Viện trưởng lộ ra vẻ mặt đau khổ nói cảm ơn.
“Bà không cần khách sáo như thế.”
Cung Linh Lung thấy trong nồi còn thừa gần nửa chén chào, nghĩ đến có lẽ viện trưởng vẫn còn chưa ăn gì, nói ngay: “Viện trưởng, bà cứ ăn cơm trước đi, con lại đi mua giúp bà thêm ít lương thực rau dưa đến.”
Nói xong, không chờ viện trưởng nói cái gì đã nhanh chóng rời đi.