Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 231

Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:45:08
Lượt xem: 30

Bạch Thủy Tiên ngồi nghe một lúc rồi lập tức đứng lên, nhét báo vào trong túi, tiếp tục đi vào trong công viên.

Không bao lâu sau, bà đã đứng trước cửa viện điều dưỡng mà hai người phụ nữ kia nói đến, bà chỉ tùy ý nhìn thoáng qua bảng hiệu treo ở bên trên, cũng không đứng trước cửa quá lâu, tiếp tục đi dọc theo công viên, dạo một vòng quanh công viên rồi đi về.

Lúc bà đi vào tiệm chụp ảnh, Cung Linh Lung vừa lúc lấy được ảnh chụp, đang nói chuyện bí quyết chụp ảnh với thợ chụp hình.

Thấy bà đến, Cung Linh Lung cười nói: “Mẹ, hình đều đã rửa xong rồi, chụp đẹp lắm, mẹ mau lại đây xem đi.”

Bạch Thủy Tiên cầm từng tấm hình ra xem, nhìn rất cẩn thận, lấy hết những bức ảnh có hình bà ra, số còn lại đều bỏ hết vào trong tay con gái nói: “Ảnh chụp đẹp lắm, con gửi mấy tấm trong tay con cho chị sui đi.”

Lúc nãy khi bà lựa chọn hình, Cung Linh Lung cũng nhìn kỹ, những tấm hình có bà, bà đều lấy ra hết, đây là vì bà không muốn làm cho người ở kinh đô nhìn thấy ảnh chụp của bà sao?

Cung Linh Lung loáng thoáng đoán có lẽ là có liên quan đến chuyện của nhà họ Cung, nghiêm túc gật đầu nói: “Được rồi, con lập tức đi gửi thư ngay.”

Ra khỏi tiệm chụp ảnh, hai mẹ con đến bưu điện, gửi thư xong lập tức ngồi xe buýt quay về nhà.

Ngồi trên xe, Bạch Thủy Tiên đột nhiên mở miệng nói: “Linh Lung, hiện tại vết thương của mẹ đã lành hẳn rồi, mẹ muốn đến thành phố tìm việc làm, ít nhiều gì cũng phải kiếm chút tiền để giảm bớt áp lực chi tiêu cho gia đình.”

“Mẹ, mẹ đã vất vả mệt nhọc suốt hai mươi năm rồi, hiện tại khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống lúc trước, mẹ cứ ở trong nhà nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể cho khỏe lại. Con đã tốt nghiệp cấp ba rồi, để con đi tìm công việc đi làm kiếm tiền, nếu sau này hai đứa con có con, lại nhờ mẹ chăm sóc con giúp bọn con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-231.html.]

Cung Linh Lung đã lên kế hoạch từ trước rồi, cũng dự định chờ một đoạn thời gian nữa sẽ đến thành phố xin việc, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để mẹ đi ra ngoài đi làm kiếm tiền.

“Linh Lung, hai mươi năm qua mẹ thật sự rất bận rộn, hiện tại rảnh rỗi lại cảm thấy rất khó chịu. Để mẹ đi tìm công việc thử xem sao, nếu như may mắn tìm được, vậy mẹ đi làm trước, sau này chờ con mang thai có con rồi, mẹ lại sắp xếp lại cũng không muộn.”

Trong lòng Bạch Thủy Tiên còn có kế hoạch đặc biệt, nhưng bà lại không nói thật với con gái, cũng là vì không muốn làm cô lo lắng.

Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, cũng tôn trọng ý kiến của bà: “Vậy được rồi, chờ thêm một đoạn thời gian nữa con cũng đi xin việc thử xem sao, nếu như có công việc thích hợp thì con cũng đi làm luôn.”

Hai mẹ con thương lượng xong chuyện này, đều ăn ý mà không nói với Lục Tĩnh Xuyên, tính toán chờ đến khi tìm được công việc rồi lại nói cho anh biết sau.

Mấy ngày tiếp theo đó, mỗi ngày Bạch Thủy Tiên đều sẽ vội vàng đi đến thành phố, hàng xóm của viện gia thuộc có hỏi, Cung Linh Lung cũng nói dối, nói là lúc trước mẹ vừa mới phẫu thuật vùng đầu xong, mấy ngày nay phải đến bệnh viện tái khám và mua thuốc.

Vừa lúc trong khoảng thời gian này trong nhà cô cũng thường xuyên sắc thuốc Đông y, mùi thuốc rất nồng, các chị dâu hàng xóm xung quanh cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Mấy ngày nay Cung Linh Lung ở trong nhà cũng không rảnh rỗi, cô đã gieo xong hết toàn bộ hạt giống rau, lại rút ra hai ngày thời gian rảnh rỗi để ra sau núi đốn củi, đống củi chất đống ngoài cửa nhà còn cao hơn cả cô.

Mỗi ngày cô đều sẽ rút chút thời gian rảnh đi đặt lồng cá và câu cá, mỗi ngày trong nhà đều sẽ có cá nhỏ và tôm nhỏ để ăn, ăn không hết thì đều phơi khô thành cá khô nhỏ, cá trong hồ nước của không gian cũng càng lúc càng nhiều, cá và heo con mỗi ngày đều ăn thức ăn được gieo trồng trong không gian, đều lớn lên rất nhanh.

“Linh Lung, mẹ về rồi.”

Cung Linh Lung đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe được tiếng của mẹ, lập tức buông nồi sạn đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Mẹ, con còn tưởng rằng đến chiều mẹ mới về chứ.”

Loading...