Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:40:41
Lượt xem: 19
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh quá đột ngột, người gửi điện báo đều ngơ ngác, chờ đến khi gã ta phản ứng lại, lập tức giơ tay lau nước ở bên trên đi, chờ lau khô mới thử khởi động lại, nhưng máy đã bị hư rồi.
Người bưng tách trà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng cũng không ngờ rằng mình lại phá hư chuyện này: “Tôi, tôi chỉ là muốn uống tách trà mà thôi…”
“Tại sao lại như thế?”
Người đang đọc hồ sơ nhảy cẫng lên, thấy bọn họ cho dù có làm thế nào thì cũng không thể khởi động lại máy điện báo, mặt mày âm u răn dạy: “Thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”
“Đại ca, tôi, tôi không có cố ý, bây giờ tôi lập tức đi tìm người sửa máy ngay.”
Người làm đổ nước hiển nhiên cũng cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng xử lý chuyện do mình gây ra: “Tôi lập tức vào thành phố ngay, nhất định phải gửi tin tức này đi kịp lúc mới được.”
“Được rồi, điện báo để ngày mai gửi đi cũng không muộn, hai người các cậu đến đây xem hồ sơ trước đi.” Tên đại ca cầm đầu đưa hồ sơ mình mới vừa xem xong cho hai người bọn họ.
Lúc bọn họ nhìn, Cung Linh Lung cũng nhón mũi chân nhích lại gần xem thử, đọc nhanh như gió, thây bên trên hồ sơ này đều ghi chép hết toàn bộ các quy hoạch và cách sắp xếp bên trong quân khu thành phố Hán, trong lòng cô vô cùng kinh hãi, đã vô cùng xác định nhóm người này chính là đặc vụ của địch.
Bản đồ bố trí quy hoạch tỉ mỉ như thế, người bình thường chắc chắn sẽ không thể lấy ra được, bên trong quân khu chắc chắn có một gián điệp có cấp bậc không thấp.
Nghĩ đến đây, cô cũng không dám chậm trễ thời gian thêm nữa, lập tức rời khỏi nhà gỗ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bộ đội báo tin.
Cô ẩn thân chạy thẳng đến sau núi gần viện gia thuộc mới tắt đi công năng ẩn thân, truyền âm nói cho mẹ biết tin tức mà cô vừa mới tìm hiểu được, sau đó mới dẫn bà đi ra ngoài nói: “Mẹ, con đi tìm anh Tĩnh, mẹ đi về trước đi.”
“Được rồi, đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-226.html.]
Chuyện này rất quan trọng, Cung Linh Lung không dám chậm trễ một giây nào nữa, co giò chạy thẳng đến văn phòng lãnh đạo của bộ đội.
Mới vừa chạy đến cửa văn phòng đã lập tức đụng trúng Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc này sắc mặt của cô ả cũng đen kịt giống hệt như ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy Cung Linh Lung, độ đen rõ ràng càng sâu thêm vài độ.
“Đây là khu vực quân sự quan trọng, người không phận sự không được đi vào, ngoài cổng chính có viết mấy chữ này, cô không biết chữ à?”
Ngày hôm qua vừa mới cãi nhau, hiện tại Mạnh Hiểu Dĩnh không thèm giả vờ trước mặt cô nữa, trên mặt còn mang theo vẻ chán ghét vô cùng rõ ràng.
“Ngày hôm qua cô lo chuyện bao đồng, hôm nay vẫn cứ chưa rút được kinh nghiệm, lại xía vào chuyện của người khác nữa, tôi cảm thấy kỳ hạn phạt giáo dục tư tưởng của cô còn phải lùi lại đến một tháng mới được.”
Cung Linh Lung cũng nhìn cô ả với ánh mắt y chang như thế, giọng nói còn to hơn cả cô ả: “Cô chỉ là người trong đoàn văn công, đi lo hát hò nhảy múa của cô đi, đừng có đi nhúng tay chỉ trỏ vào chuyện của mấy người nhà chúng tôi.”
Nói xong, cô trợn trắng mắt nhìn cô ta, nhanh chóng đi đến tòa nhà văn phòng.
Mạnh Hiểu Dĩnh tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, lúc này cô ả thật sự rất muốn chửi ầm lên giống như một mụ đàn bà đanh đá, nhưng mà ngẫm đến những lời đoàn trưởng Tiết mắng cô ả, miễn cưỡng đè ép lửa giận xuống, mang theo một bụng oán khí chạy về đoàn văn công.
Cung Linh Lung cũng không phải là không màng quy định xông thẳng vào văn phòng, mà dừng lại trước cửa nói vài câu với lính gác, nhờ anh ấy vào văn phòng báo cáo cho lãnh đạo trước, cô đứng ở trước cửa chờ thông báo.
“Đồng chí Cung, tư lệnh và chính ủy mời cô vào.”
Được cho phép, lúc này Cung Linh Lung mới đi theo lính gác vào trong, đi thẳng đến văn phòng của lãnh đạo.
Lục Tĩnh Xuyên trùng hợp cũng ở chỗ lãnh đạo, thấy cô sốt ruột chạy đến, vội đứng dậy hỏi: “Linh Lung, xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy chỉ có hai lãnh đạo và anh ở đây, Cung Linh Lung cẩn thận đóng cửa lại, hạ thấp giọng báo cáo: “Tư lệnh Chu, chính ủy Triệu, lúc nãy tôi và mẹ tôi đi ra sau núi tìm rau dại, phát hiện có người gửi điện báo ở trong sơn cốc nhỏ ở hướng đông nam, tiếng tích tích cứ vang lên không ngừng. Tôi thử bò đến sườn núi xem thử, xác định bên trong sơn cốc có hai căn nhà gỗ nhỏ, tổng cộng có bốn người, ít nhất có một người có súng.”