Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:32:28
Lượt xem: 35
Lục Tĩnh Xuyên chờ cô uống nước xong, cơ thể cũng đã sưởi ấm rồi, bỏ bếp lò vào trong phòng bếp, sốt ruột vội vàng kéo cô về phòng.
Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, củi khô lửa bốc, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bốc cháy ngay.
Mấy ngày trước Lục Tĩnh Dương ngủ ở phòng sách kế bên, hiệu quả cách âm của căn nhà này cũng không tốt lắm, Lục Tĩnh Xuyên cũng khống chế một hai phần, tối nay anh hoàn toàn phóng thích, không được vài phút, trong phòng đã vang lên những âm thanh quyến rũ không thể giải thích được.
Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng choang.
Lúc Cung Linh Lung thức dậy thì hai chân mềm nhũn không chó chút sức lực nào, ngồi ở trên giường mắng người gây ra chuyện này một lúc, lại chạy đến không gian nghỉ ngơi chừng mười phút, khi đi ra ngoài mặt mày đã tỏa sáng.
Nước trong hồ của không gian có hiệu quả rất tốt, uống xong một ly nước lớn, mọi đau nhức và khó chịu trên người đều lập tức biến mất ngay.
Rửa mặt đánh răng xong, thấy mẹ không có ở nhà, bánh rán và cháo cải trắng đã được đặt trong nồi hâm nóng, cô bưng lên bắt đầu ăn, ăn xong lập tức đi ra ngoài tìm người.
“Chị Á Bình, chị có thấy mẹ của em đâu không?”
“Dì ấy và mấy người Hỉ Mai đi ra bờ sông đặt lồng cá rồi, chắc sắp về rồi đó.”
Tưởng Á Bình ở trong nhà giặt giày, thấy cô dậy trễ như thế, mặt mày lại hồng hào tươi tắn, cho cô một ánh mắt trêu chọc: “Mấy ngày nay cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm, em cứ ngủ nhiều thêm chút đi.”
Bị chị dâu trêu ghẹo, Cung Linh Lung hiếm khi cũng lộ ra chút ngại ngùng, cô ho nhẹ nói: “Em ngủ đủ rồi thì tự tỉnh thôi.”
“Linh Lung, con dậy rồi à.”
Bạch Thủy Tiên và mấy ngươi Vu Hỉ Mai về nhà, mỉm cười vui vẻ: “Nhờ mấy người Hỉ Mai giúp đỡ, sáng nay chúng ta cũng bắt được không ít cá tôm, chờ xử lý xong chắc cũng có được một chén đó.”
“Mấy con tôm nhỏ cá nhỏ này xào lên ăn ngon lắm, cũng chẳng thua kém cá lớn chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-224.html.]
Cung Linh Lung rất thích ăn, ngày hôm qua cô xào một chén kia trên cơ bản đều là do cô ăn hết, nói xong cô lập tức quay vào nhà lấy ghế và chậu ra, ngồi chung với các chị dâu khác bắt đầu xử lý, vừa lúc có thể tâm sự với mọi người luôn.
Xử lý cá tôm xong, hai mẹ con bọn họ cõng hai cái sọt vào núi, định vào núi tìm chút rau dại trở về.
Tuy rằng trong không gian cũng đã có đủ rau dưa, nhưng cũng không thể lấy ra quá thường xuyên, nếu bị Lục Tĩnh Xuyên hỏi đến thì rất khó giải thích, trong khoảng thời gian này chỉ có thể tìm một ít rau dại ăn tạm.
“Linh Lung, đây là cỏ Xa Tiền, là một loại thuốc Đông y rất thường thấy, cũng có thể coi như một loại rau ăn thường ngày, con hái rồi bỏ vào không gian trồng đi.”
Bạch Thủy Tiên có hiểu rất rộng về các loại dược liệu đông y, gặp được dược liệu sẽ tiện tay cầm lên dạy cho cô phân biệt, cũng dạy cho cô các kiến thức khác như tập tính phát triển, các sơ chế, công dụng và các phối thuốc của loại dược liệu đó cho cô nghe.
Trong khoảng thời gian này Cung Linh Lung cũng đã đọc sách tích lũy được một ít kiến thức lý luận, nhưng sách ở thời đại này đều chỉ là giới thiệu bằng văn tự, không có đi kèm tranh vẽ, cô cũng chỉ có thể học bằng cách nhớ với các nội dung trong sách, hiện tại mẹ dạy học ngoài thực tế như thế này, cô học tập cảm thấy rất dễ dàng.
Trong núi rừng bên này có rất nhiều giống loài, thời gian thấm thoát trôi qua, bọn họ đã tìm được gần hai mươi loại dược liệu trồng vào trong không gian, hai mẹ con bọn họ cũng dần dần đi vào trong núi sâu.
“Linh Lung, hình như chúng ta đi hơi lệch đường rồi, trong núi có lẽ còn có lớn rừng, chúng ta đừng đi sâu vào trong nữa.”
Núi rừng cây cối tươi tốt, một lớp lá dày thối rữa phủ trên mặt đất, mỗi lần đạp lên sẽ vang lên tiếng xào xạc, nghe được mấy tiếng côn trùng kêu, chim kêu vô cùng quỷ dị từ trong rừng sâu vọng ra, Cung Linh Lung cũng có chút sợ hãi, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, vậy không đi vào trong nữa, chúng ta đi về trước đi.”
“Linh Lung, đi qua hướng bên kia đi, mẹ thấy bên kia có đường núi đó.” Bạch Thủy Tiên chỉ về hướng đông nam.
“Mẹ, con đi trước, mẹ đi theo sau con, nhớ đi chậm thôi.”
Mấy ngày trước trời vừa mới có tuyết rơi, núi rằng ẩm thấp râm mát, nắng không chiếu đến, còn có không ít tuyết đọng chưa kịp tan, đường núi rất trơn trượt, hai mẹ con bọn họ đi rất chậm.
Đi dọc theo đường núi xuống, mới vừa đi ra khỏi khu rừng, Cung Linh Lung đột nhiên nghe được một loạt tiếng “tích tích” cực kỳ có tiết tấu.
Cô lập tức dừng chân lắng nghe, xác định tiếng âm này được truyền đến từ sườn núi ở đối diện, cô quay đầu nhìn mẹ, nói nhỏ: “Mẹ, mẹ có nghe được tiếng gì không?”