“Chị dâu, chúng cũng là hiểu nhúng tay , chúng cố ý giữa khuyên nhủ giảng hòa mà thôi.”
“Mọi đều đến từ trời nam đất bắc, gặp ở nơi cũng coi như là duyên, đều ở cùng với , cũng coi như là một nhà.”
“Chồng con của ở phía việc cống hiến cho quốc gia, chúng là nhà cần đoàn kết yêu thương lẫn , ảnh hưởng đến công việc của bọn họ mới đúng, chúng nên cãi vã đánh như thế , sẽ bọn họ mất mặt.”
Người mở miệng chuyện là Mạnh Hiểu Dĩnh, cô ả chuyện, giọng trong trẻo như chim hoàng oanh, nhưng mà hất cằm lên, lộ một chút vẻ kiêu ngạo, trong lời rõ ràng là mang theo ý trách mắng.
Nghe lời của cô ả, Tưởng Á Bình đột nhiên : “Đồng chí Mạnh, cô đúng lắm, các nhà nên đoàn kết yêu thương lẫn , ảnh hưởng đến công việc nhà chồng của . Mục đích xuất phát của việc cô giảng hòa cũng là , nhưng mà lúc nãy cô khuyên tới khuyên lui, cuối cùng đạt hiệu quả như thế nào hả?”
Gương mặt Mạnh Hiểu Dĩnh cứng đờ, cô ả lòng đến đây khuyên nhủ, nhưng mà hai ngang ngược vô lý lời cô ả, ngược còn cãi ác hơn, cuối cùng còn đánh nữa.
Thấy cô ả gì, Vu Hỉ Mai tiếp lời, giọng cực to: “Ngay từ đầu bọn họ chỉ là cãi , mắng vài câu cũng tắt lửa, đồng chí Mạnh cô tự tiện xen khuyên nhủ, ngược bọn họ còn đánh luôn, cô khuyên nhủ giảng hòa giỏi ghê đấy chứ.”
“Chị dâu Với, Hiểu Dĩnh cũng chỉ là lòng khuyên nhủ, hiện tại sự việc thành nông nỗi , cũng là chuyện , chuyện cũng là trách nhiệm của .” Từ Vi ở bên cạnh mở miệng giúp đỡ.
“Không điều cô thấy, trách nhiệm của cô , chẳng lẽ là trách nhiệm của a?”
Dương Tiểu Lan lời lập tức bực bội, tức giận nhắm thẳng về phía bọn họ: “Lúc nãy hai các cô ở đây cái gì, cần lặp nữa cho hai ?”
“Bà già mất nết cũng là đầu tiên ăn cướp đồ của khác, ngày hôm nay bà cướp cải trắng của nhà , ngày mai cướp hành của nhà khác, ngày giành s.ú.n.g đồ chơi với con nít, hôm nay còn xông nhà phó đoàn trưởng Lục cướp ớt bằm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-209.html.]
“Một như thế, hai cô giáo dục bà , còn còn bà mắng , trách sai.”
“Mấy từ chỗ nào đó chui tự nhiên bắt xin , mấy lấy mặt mũi mấy lời thế?”
“Có ai khuyên giải giảng hòa giống như hai cô ?”
“Hai là đoàn văn công, mắc gì nhúng tay chuyện của chúng .”
Mạnh Hiểu Dĩnh cô chất vấn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, vội vàng giải thích: “Chúng cố ý đến đây xen chuyện của , chỉ là ngang qua nơi , thấy thím Tiền thảm như thế, nghĩ nếu lớn chuyện thì chồng của các chị cũng chẳng lành gì, cho nên mới khuyên nhủ vài câu thôi.”
“Cô mấy lời mà là khuyên nhủ , cô bảo xin mụ già mất nết , mắc gì lời cô xin bà chứ?”
“Bà ăn cướp đồ của , còn xin bà , đây là đạo lý gì đây hả?”
“Đồng chí Mạnh, là dân quê, từng cái đạo lý , cô mau cho chúng , thành phố mấy cô cũng đều dùng đạo lý như thế ?”
“Nếu hôm nay cô giải thích rõ ràng với , cô cũng đừng trách dẫn theo con đến văn phòng tìm lãnh đạo, nhờ bọn họ lấy công bằng cho chúng .”
Lúc nãy Dương Tiểu Lan bọn họ chọc tức điên, nếu mấy Hứa Lộ giúp đỡ, hôm nay cô đánh với mụ già còn chắc thể chiếm thượng phong nữa.
Rõ ràng là cô đúng, cũng là cô mất đồ, nhưng mà Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi tự nhiên từ chui tìm đến cửa bắt cô xin , hơn nữa còn xin cái thứ ăn cướp là bà Tiền, cô tức giận đến mức thèm quan tâm đến mấy chuyện khác, thở hồng hộc tấn công hai bọn họ.