Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:39:34
Lượt xem: 35
Cô đi rồi, mấy người Tưởng Á Bình đang đứng hóng chuyện đều liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh bật cười.
Cuối cùng cũng có một người xuất hiện xử lý bà Tiền, sau này viện gia thuộc chắc chắn sẽ còn có rất nhiều náo nhiệt, mấy người bọn họ cũng còn có chút chờ mong.
Mặt mày bà Tiền xanh mét bò từ dưới đất lên, thấy bọn họ đang nói nói cười cười, quát to với bọn họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người ăn cái đó cũng không sợ sẽ bị sặc c.h.ế.t à?”
“Bà chuyên đi ăn cướp đồ ăn của người khác mà còn chưa bị sặc chết, chúng tôi mắc cái gì phải sợ bị sặc c.h.ế.t chứ.”
Hứa Lộ của nhà doanh trưởng doanh số hai rất ghét bà ta, nói chính xác hơn thì mọi người đều ghét hai mẹ con bọn họ, thường xuyên cãi nhau với bà ta.
Lúc nãy Cung Linh Lung xử lý bà già này, chị ấy là người vui vẻ nhất, còn tranh thủ cơ hội này mỉa mai bà ta: “Lúc này vợ của phó đoàn trưởng Lục cũng đã nói rồi đó, bà cứ lăn tiếp đi, lăn mười vòng tám vòng, lau sạch cửa nhà bọn họ, bây giờ bà đứng dậy làm cái gì chứ? Lăn tiếp đi chứ, tôi đi kêu con rể của bà về xem thử, để anh ấy nhìn cho rõ dáng vẻ đanh đá như vai hề của bà.”
“Đi ăn cướp mà còn dám cướp đến nhà phó đoàn trưởng, bà có còn biết xấu hổ không vậy?”
Dương Tiểu Lan cũng mỉa mai một câu, thấy Trần Nhị Yến đứng yên tại cửa nhà không nói tiếng nào, dung túng cho mẹ của cô ta mặt dày đi ăn cướp của người khác, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên vô cùng lạnh lùng: “Người không hiểu rõ, còn tưởng rằng nhà mấy người có xuất thân từ phường trộm cắp, cướp xong nhà này lại cướp nhà kia, chúng tôi phải xui tám đời mới phải làm hàng xóm với mấy người.”
“Dương Tiểu Lan, cô câm miệng lại cho tôi, chúng tôi không có cướp đồ của nhà cô.” Cuối cùng Trần Nhị Yến cũng chịu mở miệng nói chuyện.
“Cô không cướp đồ của nhà chúng tôi?”
“Trần Nhị Yến, cô có biết xấu hổ không hả?”
“Không bàn đến mấy chuyện gạo xưa thóc cũ lúc trước, chỉ nói mới tháng trước tôi, cái khăn tắm của mẹ tôi đã bị cô cướp đi rồi, cô đúng là mặt dày thật, không ngờ cô còn có thể nói ra những lời này.”
“…”
Cung Linh Lung đi ra bờ sông đưa cần câu, hoàn toàn không biết đến chuyện náo loạn bên khu người nhà này, cũng không nói cho mẹ chồng và em chồng biết chuyện diễn ra lúc nãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-207.html.]
Lục Tĩnh Dương chọn một vị trí, tìm cục đá sạch ngồi xuống bắt đầu thả câu.
Lúc nãy Cung Linh Lung vừa mới cùng mẹ chồng đến chỗ bùn lầy đào ít giun, dùng lá sen gói lại đưa cho cậu, cười khanh khách nói: “Tĩnh Dương, chuyện tiếp theo đây phải nhờ vào em rồi, tối nay chờ cá của con để nấu ăn đó.”
Lục Tĩnh Dương cười cười nói: “Chị dâu, chị đừng ôm quá nhiều hi vọng với em, đây là lần đầu tiên em câu cá, không có kinh nghiệm, chưa chắc có thể câu được.”
“Người mới thường đều rất may mắn.”
Cung Linh Lung cũng không đứng ở bên cạnh nhìn cậu câu cá, gọi mẹ chồng đến sườn núi kế bên tìm rau dại.
Cô âm thầm bỏ không ít các loại rau dại như bồ công anh, rau tể thái, rau sam vân vân vào trong không gian trồng, mấy thứ này đều là rau dại tốt nhất, không chỉ có thể ăn được mà còn có dinh dưỡng và dược tính, cho heo ăn cũng là thức ăn chăn nuôi cực tốt.
Chu Lan Cầm không biết quá nhiều loại rau dại, nhưng mà có con dâu ở bên cạnh dạy dỗ, cho nên cũng biết được một chút, còn hiểu biết được tác dụng của các loại rau dại này.
Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ xách theo một rổ rau dại đầy về, bên phía Lục Tĩnh Dương lại không có bất cứ thu hoạch gì, cậu lộ ra một chút xấu hổ: “Chị dâu, mấy con giun chị mang cho em đều xài hết rồi, bị cá ăn sạch, lại không câu được con cá nào.”
Cung Linh Lung: “… Em giật cần câu lên sớm quá đúng không?”
“Ặc, hình như là thế.”
Lục Tĩnh Dương vừa nói xong, phao trong nước lại nhúc nhích, cậu đang định kéo cần câu, Cung Linh Lung vội vàng gọi cậu lại: “Đừng nhúc nhích, em chờ thêm chút nữa đi.”
Không bao lâu sau, phao lại chìm xuống, rõ ràng là cá đã cắn câu.
“Chị dâu, có lẽ là một con cá lớn.”
Lục Tĩnh Dương cảm nhận được, kích động đến mức đứng bật dậy.