Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chu Lan Cầm dẫn theo hai đứa con trai cùng dọn dẹp, Bạch Thủy Tiên cũng giúp đỡ, nhưng mà Lục Tĩnh Xuyên cho bà việc: “Mẹ, cứ nghỉ ngơi , mấy chuyện cứ giao cho chúng con, mới khỏi bệnh thôi, đừng để bản quá mệt mỏi.”
“ đó chị sui, mấy chuyện còn cũng gì, chúng tự , chị về phòng chuyện với Linh Lung .” Chu Lan Cầm trực tiếp giơ tay kéo bà về phòng.
Cung Linh Lung đang ở trong phòng dọn dẹp, cũng với bà: “Mẹ, ghế sofa nghỉ ngơi , nếu mệt thì về phòng ngủ cũng .”
“Mẹ mệt, đến dọn dẹp trong phòng giúp con.”
Mấy năm nay Bạch Thủy Tiên ở nhà họ Bạch giống như một cỗ máy việc ngừng nghỉ bao giờ, hiện tại bảo bà nghỉ ngơi đừng gì, bà cũng quen cho lắm, tiện tay cầm lấy giẻ lau lau bàn giúp cô.
Dọn dẹp trong phòng xong, giúp cô đổ rác, bà về với con gái: “Linh Lung, mới thấy nhà một miếng đất, Tĩnh Xuyên là của chúng , chờ vài hôm nữa chúng mua nông cụ và hạt giống, sắp sửa đến xuân , chúng gieo giống luôn.”
“Được .”
Thành phố Hán chỉ cách huyện Dương một tỉnh, khí hậu chênh lệch quá nhiều, thói quen ăn uống cũng khá giống , bọn họ thể quen với lối sống nơi .
Ba con Chu Lan Cầm xử lý xong việc nhà, trả bàn ghế mượn, cầm sủi cảo và bánh hỉ còn dư chia cho mỗi nhà một ít, để một ít cho nhà ăn, bận rộn gần ba tiếng đồng hồ mới xuống nghỉ ngơi.
Hai ngày nay Chu Lan Cầm xử lý chuyện đám cưới cho con trai cũng vất vả, nhưng mà con trai kết hôn là chuyện vui lớn trong đời, cho dù mệt hơn nữa thì bà vẫn vui, ngày hôm nay nụ mặt bà vẫn từng biến mất.
Buổi trưa còn thừa chút đồ ăn, buổi tối chỉ cần hâm nóng lên, nấu một nồi sủi cảo, năm quanh bàn ăn cơm sớm.
Thời buổi tivi và các hoạt động giải trí khác, đêm hôm cũng ai sang nhà khác chơi, cơm nước xong đều lấy nước rửa mặt, đó đều về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều Cung Linh Lung nấu nước tắm rửa , tóc cũng gội sơ để khô tự nhiên, mới ngâm chân xong lập tức chui trong ổ chăn .
Lục Tĩnh Xuyên tắm rửa xong , thấy cô giường, cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, mái tóc dài đen nhánh xinh tùy ý xõa tung, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi xuống, gương mặt cô trắng nõn như ngọc, khí chất vẻ nhã nhặn lịch sự lạnh lùng hơn buổi sáng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-195.html.]
“Linh Lung, trời lạnh lắm, chăn .”
Lúc nãy Cung Linh Lung đang suy nghĩ chuyện khác, ngẩng đầu thấy tắm xong , còn mặc quần áo mỏng, vội vén chăn lên : “Anh mau lên giường đắp chăn, đừng để lạnh.”
Vợ nhiệt tình mời như thế, Lục Tĩnh Xuyên theo, xoay lăn trong ổ chăn.
Hơi thở nam tính nồng đậm xộc mũi, cơ thể Cung Linh Lung theo bản năng căng cứng, cúi đầu đối diện với ánh mắt như sói của , trái tim run lên, vội vàng âm thầm lui .
Đã leo lên giường , Lục Tĩnh Xuyên sẽ cho phép cô lui nữa, giơ tay kéo cô trong lòng, bắt đầu mở một đêm dài dòng nóng cháy quấn quýt si mê.
[Nơi giản lược mười vạn chữ, mời tự tưởng tượng, biên tập vô tình, sợ biến lãnh cung chờ đợi mòn mỏi.]
Tối hôm qua lăn lộn đến khuya, nhưng đồng hồ sinh học vẫn cô tỉnh một cách tự nhiên.
Cung Linh Lung mở mắt, đầu óc còn chút mơ mơ màng màng, thấy một cánh tay cứng rắn như sắt đè lên cô, bên cạnh còn một cái bếp lò hình ở bên cạnh, đầu óc cô lập tức tỉnh táo ngay.
Những hình ảnh hổ quyến rũ tối hôm qua giống như thủy triều ập đầu ô, nghĩ đến những hành vi quấn quýt si mê đó, cô luôn da mặt dày cũng đỏ mặt tai hồng.
Cuối cùng cô cũng nếm mùi vị của đàn ông .
mà đàn ông quá mạnh, cô chịu nổi.
Tối hôm qua suýt chút nữa cô nhai nát xương cốt ăn trong bụng, may mà cơ thể thường xuyên việc, thể chất , cho nên mới thể chịu đựng vô đợt tấn công mạnh mẽ của .
Lúc bên ngoài trời sáng, trong phòng khách cũng tiếng động, Cung Linh Lung nhúc nhích chuẩn thức dậy.
cô mới nhúc nhích, eo mỏi đến mức suýt xoa thành tiếng.