Đối phương lật đống rau của cô lên xem, thấy đều còn tươi, thẳng: “ mua hết đống rau , cô giảm giá cho chút .”
“Được thôi, hai xu ba.”
Khách hàng đầu tiên, còn là khách hàng lớn, Cung Linh Lung cũng cách ăn, giảm giá cho cô một chút.
Lúc nãy cô xách hơn hai mươi cân rau, mượn cân của nhà dì cân, cân ký tính tiền cho cô : “Hơn hai mươi ba cân một chút, tính cho chị năm hào hai xu.”
“Cô bỏ bao giúp .”
Đối phương mang theo bao tải, Cung Linh Lung bỏ túi giúp cô , còn lấy mấy trái cam đưa cho cô : “Chị gái, cảm ơn chị mua hàng của , mời chị một quả cam, ngọt lắm.”
“Cô cách ăn buôn bán đấy.” Đối phương nhận lấy.
Cô mới đến bán sạch sẽ rau, chủ quán ở bên cạnh cảm thấy vô cùng hâm mộ, Cung Linh Lung thấy ông chằm chằm cam đường trong rổ của , vô cùng hào phóng cầm một trái cho ông : “Chú, mời chú một quả.”
“Ui cha, ngại quá.”
Người đàn ông mặc quần áo khá cũ nát, tay còn đầy vết chai, mặt bày một đống đậu nành đậu phòng, rõ ràng là nhà tự trồng, cầm đến chợ đen đổi một ít để kiếm thêm chút chi tiêu cho gia đình.
Cung Linh Lung đưa cam cho ông , nhỏ trò chuyện với đối phương: “Chú, chú thường đến đây bán hàng lắm hả? Bán ?”
“Mười ngày nửa tháng sẽ đến đây bán một , bán thì bán đó, nhưng giá thấp lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-182.html.]
Đối phương cầm lấy quả cam đường , nhưng ăn, ngược bỏ túi, chắc là mang về nhà cho con cháu.
Cung Linh Lung thấy hàng hóa của ông khá sạch sẽ gọn gàng, trông cũng khá , hạt đậu nành và đậu phộng đều tròn mập, với ông : “Chú thể đậu nành thành đậu tương hoặc là đậu khô để nấu cháo mồng tám tháng chạp, đầu phòng thì chiên thành đậu chiên mang bán, như sẽ dễ bán hơn, bọn họ mua về là thể ăn ngay, chú giá cao hơn một chút cũng thành vấn đề.”
Đối phương nghiêm túc lời cô , cảm thấy lời đề nghị của cô cũng sai, thành thật : “Cô đúng lắm, đồ ăn thể ăn ngay sẽ dễ bán hơn, giá cả cũng cao hơn.”
Cô cho ông một chút ý kiến, hai cũng thiết hơn, Cung Linh Lung chủ động tìm ông chuyện, ông chú truyền ít kinh nghiệm bán hàng ở chợ đen và giá thị trường, đó tìm khách hàng đến mua cam đường, cô giúp ông chú bán hết đậu nành và đậu phộng luôn.
Bán hàng xong, Cung Linh Lung khỏi chợ đen, truyền âm báo cáo với : “Mẹ, bán xong hết , kiếm còn đến một đồng, chỉ đủ để mua một cân thịt heo thôi.”
“Con bán xong nhanh thế , giỏi đấy.”
Bạch Thủy Tiên đang ở trong gian bằm ớt, với cô: “Linh Lung, rau củ quả trong gian phát triển nhanh, bộ độ ở thành phố Hán của Tĩnh Xuyên ở vùng ngoại ô, con thường xuyên thành phố đến chợ đen đầu cơ trục lợi cũng tiện cho lắm.”
“Lúc nãy mới nghĩ một cách, chúng ở dọn dẹp riêng một miếng đất nhỏ chuyên dùng để nuôi dưỡng ít gia cầm gia súc, dùng lương thực rau dưa để nuôi chúng nó, bán cho g.i.ế.c chết.”
“Súc vật gia cầm giá cao hơn, cũng dễ bán, bao nhiêu hàng hóa cũng đều thể bán , bình thường cũng cần thường xuyên ngoài mạo hiểm bán đồ ăn, con cảm thấy kế hoạch ?”
“Được đó.” Cung Linh Lung đồng ý.
Thời buổi vật tư thiếu thốn, súc vật gia cầm dễ bán , đến cả trứng gà cũng là cung đủ cầu.
Lúc nãy cô dạo một vòng quanh chợ đen , chỉ cần đặt trứng gà lên quầy hàng, sẽ lập tức khách hàng chạy đến tranh giành, hơn nữa đều thèm hỏi giá, cho dù bao nhiêu hàng hóa thì đều thể bán một cách nhanh chóng.