Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-11-12 02:56:45
Lượt xem: 60
Bạch Thủy Tiên đã hỏi, nghiêm túc hỏi thăm: “Nhà họ Tần sẽ bị xử lý sao?”
“Đương nhiên là sẽ sụp đổ rồi, nhưng nhà họ Tần cũng không đơn giản như thế đâu.”
Tống Kim Nghiêu cho cô một câu trả lời khẳng định, nhấp một ít rượu, tiếp tục nói: “Hành động lần này đã bắt hết toàn bộ vây cánh của bọn họ, trong tay chúng ta đã lấy được rất nhiều chứng cứ vô cùng xác thực, lần này không thể bắt gọn cả ổ nhà họ Tần, nhưng ít nhất có thể c.h.é.m gãy mộ cây cột trụ, làm cho bọn họ bị thương nặng, những người còn lại sẽ từ từ xử lý sau.”
Ông ấy không nói quá rõ ràng, nhưng mà mọi người đều có phán đoán riêng, cũng có chút chờ mong những diễn biến sẽ diễn ra tiếp theo đó.
“Linh Lung, anh cả với chị dâu của Bạch Kiến Nhân đã đến bệnh viện, hôm nay ở trong bệnh viện chăm sóc cho Bạch Kiến Nhân, đồng chí ở đồn công an đã tiếp xúc với bọn họ rồi, lúc quay về báo cáo nói hai người này không phải người tốt, có lẽ là còn có ý đồ xấu xa gì đó, con có muốn đi gặp bọn họ không?” Chu Lan Bình chủ động nói cho cô biết chuyện này.
“Hai người bọn họ đều là người ích kỷ lại rất giỏi toan tính, không có lợi thì sẽ không xuất hiện, bây giờ tên chó khốn nạn họ Bạch kia đã trở thành người tê liệt, lại còn bị câm, đời này đều cần có người dọn phân dọn nước tiểu cho mình, bọn họ chắc chắn sẽ không có lòng tốt đến chăm sóc cho ông ta, hôm nay bọn họ đến thành phố Đàm, chắc chắn là còn có mục đích gì khác.” Cung Linh Lung vô cùng chắc chắn về điều này.
Bạch Thủy Tiên mới vừa chậm rãi ăn xong nửa chén canh, nói ra suy đoán của bà: “Bọn họ muốn lấy của cải dành dụm của Bạch Kiến Nhân.”
“Thằng chó họ Bạch rác rưởi kia đương nhiên cũng biết bọn họ tính toán cái gì, ông ta yêu tiền như mạng, coi tiền còn quan trọng hơn tính mạng của mình, nếu bọn họ không thể cứu ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không đưa tiền cho bọn họ.”
Cung Linh Lung đoán tên chó rác rưởi họ Bạch kia cũng không có bao nhiêu tiền, tiền mặt của ông ta đều đã vào tay cô hết rồi, mấy thứ ông ta lén dành dụm cũng đều bị cô lấy đi, mấy tên đàn em đắc lực của ông ta cũng đều bị đồn công an bắt, toàn bộ mọi sự nghiệp ông ta lén xây dựng đều bị phá hủy, hiện tại chỉ còn lại mỗi căn nhà kia.
Mà giấy tờ bất động sản của căn nhà kia vẫn còn đang trong tay của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-166.html.]
Hai người ta muốn làm cái gì, cô chắc chắn sẽ làm bọn họ giỏ tre múc nước công dã tràng, mặt mày xám xịt quay về Ngưu Giác Loan.
“Bọn họ không có năng lực để cứu ông ta, ông ta dính líu đến mạng người, muộn nhất ngày mốt sẽ công bố ra.” Chu Lan Bình báo trước cho cô một tin tức.
Bà ấy không nói quá rõ ràng, Bạch Thủy Tiên và Cung Linh Lung lại đều đoán được, xem ra chuyện của Dương Bình thật sự có liên quan đến ông ta, cũng không biết có dính líu gì đến Tần Mộng Lan hay không, hai người bọn họ thật sự khá chờ mong kết quả cuối cùng.
Lúc bày Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa đang ở trong nhà của Bạch Kiến Nhân, bệnh viện đã có công an theo dõi canh gác, bọn họ không thể đặt chân vào phòng bệnh, càng miễn bàn đến chuyện đi hỏi ông ta giấu tiền ở chỗ nào.
Lầu trên lầu dưới của căn nhà này cũng chỉ có bao nhiêu đây, bọn họ tìm tới tìm lui rất nhiều lần, lại không kiếm ra được một xu nào, lúc này đang ngồi cạnh đống lửa oán trách Bạch Kiến Nhân.
“Kiến Lâm, em cứ có cảm giác lần này thằng hai gây ra chuyện lớn rồi, chúng ta nhanh chóng chạy về đi thôi.”
Lúc này Lý Thúy Hoa đã có chút sợ, hôm nay nhìn thấy các đồng chí của đồn công an đến điều tra, bác sĩ y tá của bệnh viện đều bị tra hỏi một lần, điều tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bà ta sợ đến mức lập tức luống cống.
“Nó chắc chắn là có chuyện rồi.”
Bạch Lão Đại cũng nghĩ đến chuyện này, từ sau khi ông ta biết được em trai mình thê thảm như thế là bởi vì bị Tần Mộng Lan và người nhà họ Tần làm cho, ông ta đã biết ngày lành của em hai nhà mình coi như là chấm hết.
Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, bảo ông ta tay không về quê, ông ta lại cực kỳ không cam lòng: “Ngày mai chúng ta lại nghĩ cách đi gặp mặt nó thêm lần nữa, nếu nó vẫn không muốn đưa tiền thì chúng ta cứ bán căn nhà này đi.”
Nghĩ đến căn nhà xinh đẹp này, trong lòng Bạch Lão Đại cực kỳ bực bội oán hận: “Thằng hai cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nó ở trong thành phố sống trong một căn nhà đẹp như thế, cũng không biết đón chúng ta đến hưởng thụ vài ngày, còn lừa dối không cho chúng ta biết, nói không chừng nó đã biết mình không phải con của nhà họ Bạch từ lâu rồi, cho nên mới cố ý né tránh chúng ta.”