Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:02:47
Lượt xem: 59
“Mẹ, ngày mai xuất viện xong mẹ cứ dọn đến nhà dì của con ở đi, tối nay con về báo trước với dì một tiếng, tối nay dọn dẹp phòng trống.” Lục Tĩnh Xuyên nói.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này phải làm phiền dì và dượng của con nhiều rồi.”
“Không có gì, ngày mai thằng Thao phải về trường học, ngày mốt con cũng phải đi, trong nhà chỉ có dì và dượng, mẹ và em ấy sang đó ở cũng có thể náo nhiệt hơn.”
Mẹ vợ còn cần nghỉ ngơi và tái khám, ít nhất còn phải ở lại thêm một tuần nữa, ở nhà nghỉ thì không tiện, thuê nhà thì lại quá lãng phí, lúc đó khi Chu Lan Bình nghe được việc này, lập tức dứt khoát mời hai mẹ con bọn họ về nhà bà ấy ở.
Nhà họ Tống chỉ có hai vợ chồng ở nhà, trong nhà lại có đủ phòng trống, dì nhiệt tình mời như thế, Cung Linh Lung đương nhiên cũng không ra vẻ, đồng ý ngay lập tức.
Lục Tĩnh Xuyên rửa chén đũa xong, quay về nói: “Linh Lung, anh đi bưu cục, lát nữa sẽ về.”
“Được rồi, anh đi làm việc của anh đi.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt thoáng hiện lên chút thâm ý gì đó, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngay.
Chờ anh đi rồi, Cung Linh Lung khóa cửa phòng bệnh lại, sốt ruột chạy vào trong không gian kiểm tra tình hình.
Khi nhìn thấy ớt cay đỏ rực treo đầy trên cây, hạt thóc vàng óng ánh đều đã có thể thu hoạch, mầm khoai tây và khoai lang đỏ xanh mượt, lập tức cười thấy răng không thấy mắt: “Mẹ, đều có thể thu hoạch hết rồi.”
Trong không gian có nhiều thứ tốt nhất thế, nhưng hiện tại lại không thể cầm đi bán, Bạch Thủy Tiên cười nói: “Tối nay con lại mang một ít đến trại trẻ mồ côi đi, trong thành phố chắc là vẫn còn có cô nhi viện khác, cứ tặng mỗi nơi một ít.”
“Mẹ, lát nữa Thao sẽ đến, mẹ tìm em ấy hỏi thăm chuyện trại trẻ mồ côi đi. Ngày mai em ấy phải về trường rồi, muốn mang theo hai chén thịt hầm đến trường, lát nữa con sẽ về nhà nấu giúp em ấy.” Cung Linh Lung sắp xếp nhiệm vụ cho bà.
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên trả lời.
Không bao lâu sau, hai anh em bọn họ cùng nhau đến.
Lục Tĩnh Xuyên vừa vào phòng đã nói ngay: “Linh Lung, em cầm theo hộ khẩu, đi theo anh.”
“Hả? Đi đâu?” Cung Linh Lung ngẩng đầu lên hỏi anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-146.html.]
“Đi rồi sẽ biết.”
Lục Tĩnh Xuyên úp úp mở mở.
Thấy anh thần thần bí bí như thế, Cung Linh Lung cũng không hỏi nhiều, xác định anh sẽ không hại mình, dứt khoát mở cặp sách lấy hộ khẩu ra, nhờ Tống Thao ở lại nơi này chăm sóc cho mẹ, tung ta tung tăng đi theo anh.”
Thấy cô bị anh họ lừa đi rồi, Tống Thao cười toe toét.
Lúc này Bạch Thủy Tiên cũng đã phản ứng lại, có chút buồn cười nói: “Thằng bé Tĩnh Xuyên này, đúng là sốt ruột thật đó.”
“Anh họ sắp về đơn vị rồi, nếu hôm nay không hoàn toàn xác định mối quan hệ, có lẽ sau này anh ấy đều phải lo lắng đề phòng cả đêm không ngủ.”
Tống Thao biết rất rõ, mấy ngày nay ngày nào anh họ của cậu ấy cũng đều gọi điện thoại đến bộ đội thúc giục lãnh đạo, sáng gọi một lần, chiều gọi một lần, bảo đối phương nhanh chóng phê duyệt rồi khẩn cấp gửi hồ sơ theo đường bưu điện khẩn cấp, coi chuyện này giống như quân tình khẩn cấp.
Cung Linh Lung hoàn toàn không nghĩ nhiều, trên đường đi đều cười đùa với Lục Tĩnh Xuyên, chờ đến khi đi đến cửa ủy ban nhân dân, cuối cùng cô mới phản ứng lại.
Sau đó Lục Tĩnh Xuyên không cho cô bất cứ cơ hội đổi ý hay trốn tránh gì cả, trực tiếp kéo cô đi vào trong đăng ký kết hôn.
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn giống hệt tờ giấy khen trong tay mình, Cung Linh Lung cảm thấy có chút không chân thật cho lắm, lúc đi ra ngoài còn liên tục hỏi mãi: “Lục Tĩnh Xuyên, chúng ta đã kết hôn rồi hả? Lấy tờ giấy đăng ký kết hôn này, chúng ta chính là vợ chồng thật hả?”
“Ừ, chúng ta kết hôn rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, là bạn đời cách mạng nương tựa vào nhau cả đời.”
Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên kích động hơn cô rất nhiều, nhưng mà trên mặt vẫn còn rất nghiêm túc, trong mắt còn có ý cười vô cùng dày đặc, nói xong kéo cô đi: “Đi thôi, chúng ta đi chụp ảnh.”
“Chụp ảnh? Chụp ảnh kết hôn hả?”
Anh rất khỏe, Cung Linh Lung bị động bị anh kéo đi.
“Đúng vậy, đi chụp ảnh kết hôn, chụp nhiều một ít, chúng ta giữ một phần làm kỷ niệm, lại gửi qua bưu điện một phần cho mẹ và ông bà ngoại của anh.”
Đây là chuyện mà mẹ anh gọi điện thoại dặn đi dặn lại, các ông bà cô dì chú bác ở kinh đô đều đang ngóng trông.