Tần Đức Xuân cũng mở miệng cái gì, nhưng mà cẩn thận quan sát hai thanh niên ở mặt.
Không bàn về chuyện khác, khí chất của hai thanh niên nam nữ thật sự đều miễn bàn, bình thường thật sự thể nuôi dạy con cháu khí chất như thế.
Ông điều tra chuyện vợ cũ của Bạch Kiến Nhân, hai con bọn họ sinh sống ở nông thôn mười mấy năm, nhưng mà thông qua cách năng và sự can đảm của cô gái mặt, cô thật sự giống như một cô gái dân quê chút nào, một câu mà chính ông cũng thừa nhận, cho dù là cháu nội mà ông cẩn thận dạy dỗ mặt cô thì khí thế cũng cảm hơn cô một chút.
Ngày hôm qua lúc Triệu Ngọc Thục về đến nhà, bà từng với bọn họ một câu, bà cô gái là tầm thường.
Hôm nay gặp , ông cũng tán thành với những lời .
Cung Linh Lung bọn họ đang suy nghĩ cái gì, cơ thể thẳng tắp song song với Lục Tĩnh Xuyên, hề sợ hãi để mặc cho quan sát.
“Mười giây cuối cùng!” Lục Tĩnh Xuyên lên tiếng nữa.
Cung Linh Lung cầm lấy đao chuẩn sẵn sàng, lưỡi đao chỉa thẳng tên chó đẻ khốn nạn trong phòng ngủ, bắt đầu đếm ngược: “Chín, tám, bảy, sáu…”
“Hai, một.”
Chữ một cuối cùng vang lên, Bạch Kiến Nhân vẫn cứ chịu thật, còn cầm một cây kéo phòng .
Thấy ông thà là bại danh liệt cũng ăn cắp cái vòng tay , khóe môi Cung Linh Lung cong lên, lộ một nụ lạnh như băng, cô cũng nhào lên đánh với ông ngay, ngược đầu về phía mấy nhà họ Tần, mở miệng quăng quả b.o.m chấn động: “Bạch Kiến Nhân là con riêng, bà tằng tịu ngoại tình với khác mới đẻ đứa con riêng là ông , ông là con cháu nhà họ Bạch.”
“Má ơi!”
Trong phòng vang lên tiếng suýt xoa cảm thán vô cùng đồng thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-131.html.]
“Mày ăn bậy bạ.” Bạch Kiến Nhân tức giận rít gào, sắc mặt cũng lập tức đổi.
Người nhà họ Tần hề mở miệng, nhưng mà giờ phút ánh mắt khi về phía ông rõ ràng đổi, trở nên tràn ngập vẻ chán ghét.
Tần Mộng Lan trốn ở đằng cha hiện tại giống như sét đánh trúng, mặt mày dữ tợn về phía phòng ngủ, bà gả cho một đứa con ngoài gia thú?
“Chiều ngày hôm qua đồn công an của huyện Dương bắt mụ đĩ già và tên gia phu , bọn họ thừa nhận loại chuyện cẩu thả , sáng hôm nay bắt đến trường cấp hai của công xã để phê đấu .”
“HIện tại mấy thể gọi điện thoại đến huyện Dương để hỏi thăm thử xem dối , nếu như là đặt điều bậy, dối một câu nào thì mấy gì cũng .”
Ánh mắt của Cung Linh Lung vô cùng bình tĩnh, giọng điệu chuyện chắc nịch, thấy Tần Mộng Lan đến bây giờ vẫn còn lấy tinh thần, tung một tin tức chấn động hơn để quà tặng cho bà : “Thằng chó khốn nạn họ Bạch chỉ là con riêng, mà hằng năm ông còn dang díu với đủ loại đàn bà, bà là tình đầu tiên của ông , cũng là cuối cùng, ở thành phố Đàm ông bao nhiêu, nhưng ở huyện Dương thì bảo đảm ông ba năm nhân tình gì đó.”
Cô từng điều tra, chỉ là bịa đại, xác suất cô chó ngáp ruồi là cao.
“Rầm!”
Cơ thể Tần Mộng Lan mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
“Mộng Lan, em đừng tin lời nó , nó ăn bậy bạ thôi.”
Khác với gương mặt trắng bệch của Tần Mộng Lan, mặt của Bạch Kiến Nhân đỏ bừng như màu gan heo, rõ ràng là ông đang tức giận.
“ ăn bậy bạ , dựa địa vị và thực lực của nhà họ Tần, bọn họ điều tra, là một chuyện dễ dàng như trở bàn tay ?” lời Cung Linh Lung cho hai ông bà già nhà họ Tần .
Từ lúc cô tung tin tức chấn động đầu tiên thì sắc mặt của hai Tần Đức Xuân và Triệu Ngọc Thục âm u cùng cực , hiện tại mặt càng đen kịt hơn nữa, đây là dấu hiệu bão táp sắp sửa ập đến.