Thấy Tần Mộng Lan gọi nhà họ Tần đến, Cung Linh Lung giống như một tiểu ma nữ, cô thu đao , tiếp tục gọi Lục Tĩnh Xuyên: “Anh Tĩnh, đây, chúng đây chờ nhà họ Tần đến.”
“Bình thường tên chó đẻ khốn nạn keo kiệt lắm, em sống ở nhà bọn họ mười tám năm, còn từng thấy viên kẹo nào.”
“Vậy mà hôm nay ông xài sang thật, còn chuẩn nhiều món ngon như thế, lúc em cũng ăn cơm, em ăn no đây, cũng đừng chê, ăn tạm một miếng .”
Nói xong, cô cầm một đôi đũa sạch lên, chút khách sáo cầm chén, múc hai chén cơm trắng đầy ụ, gặp thịt heo đầy mỡ bỏ chén hai bọn họ, lùa cơm miệng, ăn cảm thán: “Thịt heo ngon quá, ăn ngon c.h.ế.t .”
Lục Tĩnh Xuyên mím môi nhịn , thoải mái hào phóng mà ăn chung với cô, còn gắp một cái đùi gà trong chén cho cô.
Thấy tướng ăn của hai bọn họ, khóe môi của Lý Sùng đến nhiều chuyện cũng co giật, thò tay túi lấy một nắm hạt dưa, bỏ tay một ít, còn lặng lẽ nhỏ vài câu bên tai bà .
Mẹ Lý Sùng xong, hai mắt sáng rực, còn chen bên trong, chọn vị trí đắc địa nhất, quyết tâm là nhiều chuyện đầu tiên mới .
Hai bọn họ ở phòng khách bên ngoài ăn uống thỏa thích, xử lý sạch sẽ mấy món mặn bàn tiệc, Bạch Kiến Nhân trốn ở trong phòng dám ngoài, tức giận đến mức đau dày.
“Bạch Linh Lung, rốt cuộc thì mày cái gì hả?”
“Tao chỉ lấy của mày một nghìn đồng, cho dù cộng luôn tiền lương mấy năm nay của mày thì ba nghìn cũng đủ , tao cho mày năm nghìn rưỡi, cho mày cả vốn lẫn lời .”
“Tao cũng đền cho mày vàng gấp ba, coi như là bồi thường cái đồng hồ hỏng .”
“Chúng cắt đứt quan hệ , hiện tại mày còn chạy đến đây kiếm chuyện, mày cho rằng tao ăn chay đúng ?”
Thấy ông thèm nhắc đến chuyện vòng tay, cũng nhắc đến mấy chuyện cực khổ mà hai con bọn họ chịu đựng ở nhà họ Bạch trong suốt mấy năm qua, Cung Linh Lung cầm một đĩa rau bàn lên, quăng về phía ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-129.html.]
“Loảng xoảng!”
Chén đập nát, Bạch Kiến Nhân sợ đến mức liên tục lui phía .
Giờ phút , âm lượng của Cung Linh Lung còn lớn hơn cả ông nữa: “Thằng chó họ Bạch khốn nạn , chuyện tiền và thỏi vàng, chúng tính rõ ràng với ông . Hôm nay đến đây để đòi cái gì, trong lòng ông cũng tự hiểu rõ ràng.”
“Ông cũng đừng hòng dối mặt , chiều ngày hôm qua về Ngưu Giác Loan , mụ đĩ già nhà ông cho hết .”
“Không hỏi lấy chính là ăn cướp, nó ông chính là một thằng ăn cướp.”
“Trả đồ cho ngay, đó là của , ông xứng lấy nó.”
“Nếu hôm nay ông trả đồ cho , bất chấp tất cả, nhất định cũng đưa ông trong ngục giam , từ hôm nay trở cho ông ăn cơm tù, hơn nữa còn ăn đến lúc chết.”
Mấy năm nay Bạch Kiến Nhân từng gặp qua ít thứ , sớm xác nhận cái vòng tay chính là bảo bối cực phẩm, nếu lấy ngoài thể bán với giá trời, đừng là ăn sung mặc sướng cả đời, khả năng đến kiếp cũng thể hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Thứ trong tay ông , ông sẽ trả trở về, huống chi ông còn dùng cái vòng tay tạm thời lấy lòng Tần Mộng Lan.
“Tao lấy thứ gì của mày hết, mày đừng mà vu oan cho tao, mày mất đồ, tám chín mươi phần trăm là khác lấy mất.”
“Quanh năm suốt tháng tao cũng về nhà mấy , cũng từng đến phòng của mày nào, trong phòng của mày với mày thứ gì.”
Cung Linh Lung đoán ông sẽ thừa nhận, lười cãi cọ với ông , chỉ một câu: “Một thứ heo chó bằng, ông thể tiếng mới là lạ đó.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt sắc bén về phía hai bọn họ, đầu tiên hạ cảnh cáo: “Hôm nay lục soát tìm nó ở chỗ của ông, chứng minh ông dối, ông chính là trộm , sẽ cho ông vì hoa đỏ như thế.”