Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:20:33
Lượt xem: 46
Trong phòng bọn họ không có ai, cửa phòng mở rộng ra, trong phòng lộn xộn bừa bộn, chỉ còn lại tủ và giường, mấy thứ khác đều không thấy đâu nữa.
Lúc này thím Hoa Quế chạy ở tuyến đầu nhiệt tình báo cho cô biết: “Nhỏ đanh đá, Bạch Lão Tam và Vương Tú Hồng bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạch rồi, ngày hôm qua đã cuốn gói đi rồi, cha già mất nết không biết xấu hổ cũng bị đuổi đi, tối hôm qua bọn họ ngủ ở trong chuồng bò đó.”
“Còn nữa, ngày hôm qua bà già nhà con còn đánh nhau với quả phụ Liêu một trận, nhà mẹ đẻ của bà già nhà con kéo rất nhiều người đến, đánh gãy cánh tay của quả phụ, còn đánh gãy răng trong miệng bà ta luôn.”
Nhà mẹ đẻ của mụ đĩ già toàn là dân du côn bạo lực, quan trọng nhất là bọn họ đều rất đồng lòng, còn đẻ được rất nhiều con trai, ngày hôm qua bọn họ đồng loạt đến đây trút giận cho bà ta.
Bên phía nhà họ Bạch thì tuy rằng có rất nhiều bà con họ hàng, nhưng cách gia đình lại có mối quan hệ không tốt, bình thường hai lão già mất nết này cũng không biết làm người, thường hay cãi nhau với bà con họ hàng, những lúc thế này thì bọn họ sẽ không đến giúp đỡ, nói không chừng ngày hôm qua còn đều đang đứng xem trò hề của bọn họ nữa.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì mụ đĩ già đã mở cửa đi ra.
Gương mặt già khô quắc như vỏ cây của bà ta vừa bầm tím vừa sưng to, tóc tai lộn xộn, giống như còn bị người ta kéo trọc một mớ, quần áo cũng nhăn nheo giống như cải mai khô, vừa mới mở miệng ra đã hét chói tai: “Cái đứa đê tiện này, rốt cuộc mày muốn thế nào?”
“Rầm!”
Cung Linh Lung tiện tay nhặt một cái bồn sứ bị mẻ để dưới đất cho gà ăn lên, quăng về phía tường đất bên cạnh bà ta, vỡ toang.
Cũng làm cho mụ đĩ già này hoảng sợ hoảng loạn lui ra sau, đứng không vững, ngã lăn quay ra đất.
Ngã chổng vó lên trời.
Cung Linh Lung sải bước xông đến trước mặt bà ta, dùng d.a.o phay trong tay uy h.i.ế.p bà ta: “Bà mà con ăn nói không sạch sẽ như thế nữa, tôi sẽ làm cho toàn bộ mọi người trong huyện Dương biết bà là một mụ già đê tiện đi ra ngoài tằng tịu với đàn ông bên ngoài.”
“Bạch Linh Lung, mày dừng tay lại cho tao, không được làm loạn.” Cuối cùng Bạch Lão Đại cũng từ trong phòng đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-120.html.]
Cung Linh Lung dùng d.a.o nhắm thẳng vào ông ta, ánh mắt tàn nhẫn sắc bén: “Lúc ở thành phố Đàm tôi đã nói với mấy người rồi, lấy hết toàn bộ số tiền mà mẹ tôi nộp trong suốt mười bảy năm qua ra đây. Tôi lấy tiền rồi lập tức đi ngay, nếu mấy người không lấy ra, cũng đừng trách tôi phá nát nơi này.”
“Xài hết rồi.”
Mụ đĩ già từ trên mặt đất bò lên, thấy cô chĩa thẳng d.a.o phay về phía mình, lại vội vàng sửa miệng nói: “Bị, bị cẩu tạp chủng và Vương Tú Hồng cầm đi rồi, tao không có đồng nào, mày đi mà đòi bọn họ đi.”
“Xem ra bà là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cung Linh Lung xông vào trong phòng, dùng một tay kéo bà ta lên, sau đó quăng bà ta ra sân như đang quăng một đống rác, giơ chân đá đóng cửa lại, khóa chặt cửa, nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Cô cũng không biết rõ mụ đĩ già giấu tiền ở nơi nào, nhưng chắc chắn là ở trong căn phòng này, cho dù cô đào ba thước đất thì cũng muốn đào cho ra.
Mụ đĩ già này yêu tiền như mạng, bình thường cực kỳ keo kiệt, mỗi lần tên khốn chó đẻ họ Bạch quay về đều cho bà ta không ít tiền, tiền hai mẹ con bọn họ kiếm được đều bị bà ta lấy đi hết rồi, cô cũng không tin trong tay bà ta không có tiền.
Cô lục lọi tìm kiếm trong phòng, mụ đĩ già ở bên ngoài la hét kêu to, bảo con trai và con dâu liều mạng đá cửa.
Bọn họ vừa mới đá cửa ra, Cung Linh Lung đã tìm được đồ, trong hộp sắt có gần một nghìn đồng tiền tiết kiệm, cô không chút khách sáo bỏ vào trong ba lô hết.
“Tiền của tao, tiền của tao, mày trả lại cho tao.”
Mụ đĩ già cuồng loạn xông lên cướp, hai vợ chồng Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa, còn có con trai con gái của bọn họ cũng xông vào giúp đỡ.
“A!”
Trong phòng quá hẹp, Cung Linh Lung không tiện phát huy, nhưng trong tay cô có d.a.o phay, điên cuồng đ.â.m c.h.é.m bọn họ, bọn họ sợ c.h.ế.t hoảng sợ liên tục lui ra sau, không dám đến gần.