Thấy ông rõ ràng đoán , Triệu Ngọc Thục trừng mắt cô con gái ngu xuẩn của bà , xụ mặt : “Là do dạy dỗ đủ nghiêm khắc, dạy dỗ bọn họ thành tài, chúng cần xử lý một ít chuyện tư, phiền viện trưởng Triệu giúp đỡ xử lý sắp xếp giúp .”
“Sắp xếp gì chứ?”
Bạch Linh Lung ngăn cản, chống nạnh, thái độ vô cùng kiên quyết: “Cái tên chó cặn bã dám vu oan cho , ông nhất định giải thích rõ ràng ở mặt , nếu thì bất cứ ở đây đều phép rời .
Thấy cô kiên quyết khó chơi như thế, hiện tại còn bà con họ hàng giúp đỡ, Triệu Ngọc Thục xụ mặt xuống, cố gắng bình tĩnh hiền hòa khuyên nhủ: “Bạch Linh Lung, việc thẳng chỉ là chuyện nhà, thể vạch áo cho xem lưng, cần thiết la lối để cho tất cả đều , chúng cùng xuống bình tĩnh thương lượng với .”
“Nhà chúng để ý đến mấy thứ , để ý cái gì mà vạch áo cho xem lưng, chỉ cần sự công bằng công chính, hai con chúng việc thẹn với lương tâm, bao giờ loại chuyện xa gì, sợ mất mặt.” Bạch Linh Lung cứ chiều theo ý của bà , hạ quyết tâm xé da mặt của con gái bà xuống, sỉ nhục.
Thấy Bạch Linh Lung kiên quyết nhượng bộ, viện trưởng Triệu thử xin chỉ thị: “Phó đoàn trưởng Lục, cần mời Chu…”
Ông còn xong, Lục Tĩnh Xuyên giơ ngắt lời: “Không cần, chuyện của cô , tự xử lý .”
Nói xong, toát khí thế cực mạnh nghiền ép về phía Bạch Kiến Nhân: “ cho ông một cơ hội cuối cùng, rõ ràng chuyện vì lúc cô của ông dẫn về nhà họ Bạch, còn thế của Linh Lung, nếu ông dám dối một câu, thì ông tự gánh lấy hậu quả .”
Nghe giọng điệu thì giống như đang chuyện bình thường, nhưng Bạch Kiến Nhân đang uy hiếp, tạm thời đoán phận bối cảnh của , trong thời gian ngắn nên mở miệng như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-104.html.]
Lúc Triệu Ngọc Thục suy đoán gì đó, ánh mắt về phía Bạch Kiến Nhân trở nên lạnh hơn, xụ mặt : “Thành thật hết .”
“Vâng…”
Gương mặt sưng đỏ của Bạch Kiến Nhân khẽ run rẩy, chần chừ vài giây mới mở miệng : “Lúc đó đầu của bà thương, lẻ loi một , mới dẫn bà về nhà…”
“Bạch Kiến Nhân.”
Giọng nhẹ nhàng lạnh nhạt ngắt ngang lời của ông .
Bạch Thủy Tiên dùng gối lót ở lưng, thể thấy rõ biểu cảm của tất cả trong phòng, lúc đôi mắt hiền hòa như nước thoáng hiện lên vẻ lạnh nhạt, giọng điệu hờ hững vẻ vô cùng kiên quyết: “Nếu ông chuyện thì ông thể lựa chọn ngậm miệng . Nếu chuyện, thì cho giống như một thằng đàn ông , hết đầu đuôi chuyện , đừng chơi âm mưu gì đó với .”
Nói xong, bà với hai đứa con: “Linh Lung, Tĩnh Xuyên, với hai đứa chuyện của quá khứ . Nếu ông thành thật khai báo, hai đứa cứ cho ông một cơ hội chuyện, nếu ông thành thật khai báo, cần nhảm với ông , cứ coi ông như bọn buôn , bắt ông đến đồn công an là .”
“Dạ con .” Hai đồng thanh lên tiếng trả lời.
Lúc gương mặt Bạch Kiến Nhân sưng vù, cho hai đôi mắt vốn dĩ nhỏ hiện tại chỉ còn một đường thẳng, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, oán hận trừng mắt Bạch Thủy Tiên.
Bạch Thủy Tiên thẳng mắt ông , thấy vẻ âm độc và hận thù trong mắt ông , đột nhiên bật : “Được , ông cần nữa.”