Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 1004
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:35:22
Lượt xem: 122
“Ôi má ơi, đại ma vương mà cũng dịu dàng như thế à, cứ như gặp ma vậy.”
Các chiến sĩ ăn cơm xong đều ngồi trên bàn ăn dưa hấu uống thuốc đông y, mọi người thỉnh thoảng đều liếc nhìn về phía mấy người nhà bọn họ, nhìn thấy đại ma vương luôn hung dữ với bọn họ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng ôm con gái dỗ con ngủ, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng ly kỳ.
“Chờ đến khi cậu có được một cô vợ xinh đẹp hiền huệ như thế, có được một cô con gái xinh đẹp đáng yêu thế này, cậu cũng sẽ trở thành một người đàn ông dịu dàng thôi.” Phó chỉ huy cười nói.
Cơm nước xong, hai vợ chồng bọn họ lập tức dẫn theo con nhỏ về doanh trướng nghỉ ngơi, thời tiết hôm nay quá nóng nực, doanh trướng không có quạt, Cung Linh Lung sợ hai cô con gái bị cảm nắng sinh bệnh, đưa hai người bọn họ vào không gian nghỉ ngơi, cũng dẫn ba anh em vào trong tắm rửa ngâm mình cho khỏe.
Chăm sóc năm đứa con, cô cũng không quên chồng, Cung Linh Lung nhanh chóng dọn một cái thau tắm to ra, đựng một thùng nước không gian đầy cho chồng, để anh tranh thủ thời gian nghỉ trưa này để ngâm mình giảm bớt mỏi mệt.
Buổi trưa hai vợ chồng ôm nhau ngủ trưa, chờ bốn cha con bọn họ tập huấn buổi chiều xong, Cung Linh Lung đã vào không gian chuẩn bị đồ ăn bữa tối từ trước rồi, lúc hai chị em sắp tỉnh lại, cô lập tức ôm bọn họ quay về doanh địa.
Cung Linh Lung thường xuyên dẫn hai đứa con gái vào không gian đi ngủ, nhưng mỗi lần đều sẽ canh lúc hai đứa con sắp tỉnh dậy, mang con đi ra ngoài.
Hiện tại hai đứa con gái còn nhỏ, lại không có lai lịch đặc biệt như ba anh em, tạm thời không nói cho bọn họ biết bí mật của không gian thì sẽ tốt hơn, đây cũng là vì suy xét cho sự an toàn của bọn họ.
Lúc em gái tỉnh lại còn có chút mơ màng, cô bé tự bò dậy, lộ ra vẻ mặt lạ lẫm nhìn xung quanh: “Mẹ ơi.”
“Nhiễm Nhiễm, con tỉnh rồi à.”
Cung Linh Lung cầm khăn ướt đến lau mặt cho cô bé, thấy cô bé còn mơ mơ màng màng, cười nhẹ nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là chỗ anh trai và cha huấn luyện, chúng ta đang ở trong doanh địa của cha.
“Cha? Anh tai?”
Hình như Nhiễm Nhiễm đã nhớ ra, lúc này cũng nghe được tiếng huấn luyện ở bên ngoài, cô bé chỉ ra ngoài nói: “Mẹ ơi, con muốn đi chơi với anh tai.”
“Anh đang huấn luyện, mẹ rửa mặt cho con trước, chờ chị thức dậy chúng ta lại đi ra ngoài.”
Nhiễm Nhiễm thấy chị còn đang ngủ, nhào cơ thể bé xíu qua, đột nhiên duỗi tay vỗ lên m.ô.n.g chị, vỗ rất mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-1004.html.]
Cung Linh Lung: “…”
“Oe!”
Phiên Phiên bị đánh tỉnh lại, mở to mắt chớp chớp, nước mắt trong suốt lập tức trào ra ngoài.
“Phiên Phiên, nín nha, nín nha, em gái muốn gọi con dậy đó.”
Cung Linh Lung vội vàng bế cô bé lên, nhẹ nhàng xoa phần m.ô.n.g bị đánh đau của cô bé, cười liếc nhìn em gái đang lộ ra vẻ mặt vô tội nói: “Nhiễm Nhiễm, con muốn gọi chị dậy thì cứ đẩy nhẹ chị là được rồi, con đừng đánh chị mạnh như thế.”
“Sao lại khóc rồi?”
Lục Tĩnh Xuyên đẩy cửa đi vào, lúc nãy anh đi đến phòng bên cạnh lấy đồ, vừa khéo nghe được tiếng khóc của con gái, lập tức nhấc chân đi qua bên này.
Cung Linh Lung kể lại chuyện lúc nãy cho anh nghe, buồn cười muốn chết: “Nhiễm Nhiễm gọi Phiên Phiên dạy, con bé không biết nặng nhẹ, vỗ mạnh vào m.ô.n.g chị.”
“Phiên Phiên, nín nha, em gái gọi con thức dậy đó.”
Lục Tĩnh Xuyên lại đây ôm lấy cục cưng dỗ dành, lập tức dời lực chú ý của hai chị em đi: “Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm, chúng ta lau mặt, cha dẫn hai đứa đi xem anh trai huấn luyện, được không?”
Vừa nghe nói đến đi theo anh trai chơi, Phiên Phiên lập tức nín khóc ngay, nhưng mà vẫn còn mếu máo.
Cung Linh Lung nhanh chóng rửa mặt cho hai đứa con gái, mang giày xăng đan vào, hai vợ chồng ôm hai đứa con ra khỏi phòng, dẫn theo con gái đi ra sân huấn luyện xem ba anh em triển lãm kết quả huấn luyện.
Hai chị em song sinh đều rất dính ba anh trai, có anh trai, bọn họ sẽ không thèm cha mẹ. Sau khi đến sân huấn luyện rồi, hai chị em đều bước cao bước thấp chạy lên ôm lấy bọn họ, ôm chân anh trai không chịu buông tay, vây quanh bọn họ liên tục gọi “anh tai”, giống như hai con chim sẻ, cứ nói ríu rít mãi không ngừng.
Ba anh em không hề có vẻ mất kiên nhẫn chút nào, cực kỳ có kiên nhẫn với em gái, lúc nghỉ ngơi thì chơi với bọn họ, khi huấn luyện kiểm tra thì dỗ dành bảo em gái ngồi ở bên cạnh xem, năm anh em chơi vô cùng vui vẻ.
Cung Linh Lung lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên dưới một bóng cây râm mát, uống nước đá, nhẹ nhàng phe phẩy quạt gió, nhàn nhã nhìn dáng vẻ chồng mình đang nghiêm túc làm việc, cười nhìn biểu hiện hoàn mỹ của ba anh em, cũng vỗ tay cổ vũ cho bọn họ cùng với hai cô con gái.