----
Quản Vũ và Lộ Trường Phú tin vịt xong bước nhanh ngoài.
Hai ăn cơm trưa đó đến hợp tác xã mua bán dạo một vòng nên về muộn.
Xe lừa về thôn hôm nay chỉ đợi đến trưa sẽ trở về.
Vì buổi chiều hai bộ về!
Hôm nay lúc khỏi cửa, Quản Đại Thắng hỏi, ông đánh xe tới đón , nhưng Quản Vũ phiền ông nên cho ông tới.
Huyện thành cách thôn quá xa, cô và Lộ Trường Phú vẫn còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn nên mất quá nhiều thời gian.
Hơn nữa bọn họ thể hái các loại thảo dược dọc đường .
Hiện tại đang là thời kỳ hoa và đậu quả của địa hoàng, trong sách hái địa hoàng khi bắt đầu thu là nhất.
mùa hè, bộ phận vẫn thể hái .
Địa hoàng tươi qua chế biến cũng thể dùng thuốc.
Quản Vũ còn nghĩ đến việc mô tả địa hoàng cơ sở thảo dược.
Địa hoàng tươi: vị ngọt, đắng, tính hàn, tác dụng đến tim, gan, thận. Có tác dụng dưỡng nhan bổ khí, thanh nhiệt bổ máu.
Mặc dù thứ ở khắp nơi, nhưng nếu kỹ thì vẫn còn nhiều.
Đặc biệt giữa núi nhiều.
Những bông hoa nhỏ màu hồng, cây dài.
Vị trí dùng thuốc là rễ, cần đảm bảo rễ còn nguyên.
Nói đúng , kỹ thuật khai thác !
Trên đường trở về, Quản Vũ chuyện với Lộ Trường Phú.
Nghe Quản Vũ giảng giải, Lộ Trường Phú hiểu một ít.
cỏ đồng ruộng quá nhiều, đặc biệt mới mưa xong còn ẩm ướt, cỏ ven đường cao gần bằng nửa cái ống quần.
Cỏ như ...
Người bình thường dám , chứ đừng là hái thuốc?
Tuy nhiên, Lộ Trường Phú sợ những thứ .
Anh thấy cô gái nhỏ hứng thú, suy nghĩ một lúc, tìm một cành cây khô, hiệu cho Quản Vũ ở phía :
"Tiểu Vũ, em theo , cỏ cao thể sẽ rắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-96.html.]
Mấy năm , thời tiết , cuộc sống khó khăn, hiếm khi thấy rắn đồng ruộng.
Bởi vì tất cả đều ăn thịt.
Mấy năm gần đây cuộc sống khá hơn, còn kiểu thấy cái gì cũng cho miệng.
Vì , rắn, chuột,... cũng nhiều hơn.
Trong đầu Quản Vũ chỉ nghĩ đến thảo dược mà quên mất chuyện rắn chuột.
Lộ Trường Phú xong, cô mới phản ứng .
Thành thật mà , cô sợ lắm.
Cho dù là thực trong mơ, cô cũng sợ.
Thậm chí cô còn từng bắt rắn bằng tay .
Tất nhiên, đây là thời gian trong giấc mơ.
Tống Chí Hải biển ăn, nhiều năm ở nhà để một gia đình già yếu, bệnh tật, nhiều trẻ nhỏ.
Ngoài Quản Vũ thể đương đầu, cả nhà đều là đồ ăn hại, thấy rắn và chuột sợ tới mức gào thét.
Vì nếu Quản Vũ xử lý thì bọn họ ?
Nghĩ đến những điều , Quản Vũ nhổ nước bọt: Thật xui xẻo, nghĩ đến Tống gia?
Tuy nhiên Lộ Trường Phú nhắc nhở cũng khiến cô ấm lòng, Quản Vũ mím môi mỉm ngoan ngoãn theo phía .
Lộ Trường Phú mở đường, Quản Vũ phía .
Đối phương cẩn thận, dùng cành cây san bằng cỏ dại sang một bên, cố gắng hiện rõ những thứ cỏ.
Hai phối hợp ăn ý, Lộ Trường Phú vài , ghi nhớ các loại thảo dược tương ứng, đó hái giúp Quản Vũ.
nghĩ đến những gì Quản Vũ , việc bào chế thứ phiền phức, hiện tại vẫn còn quá sớm để nghĩ đến việc , nghĩ nữa.
Như Tiểu Vũ cách bào chế đơn giản là như thế nào?
Nướng từ từ lửa nhỏ cho đến khi khô tám phần?
Đó là những gì cô , đúng ?
Lộ Trường Phú cảm thấy khi nào thời gian rảnh thì thành phố một chuyến, ngoài máy may còn mua mấy quyển sách để bù đắp những lỗ hổng kiến thức của .
Nếu sẽ trông giống một kẻ mù chữ.
Trên thực tế mới học cấp hai một năm rưỡi.
Sau đó ba lượt qua đời chỉ còn bà nội tuổi cao nên lo lắng.