----
Tuy rằng phiếu lương thực thể mua lương thực.
lương thực hạn, đôi khi còn hết hàng.
Cho nên mì Quản Vũ bán dù đắt nhưng bọn họ cũng thể vì đắt mà mua!
Mọi bắt buộc mặc cả một phen, Quản Vũ cũng cứng ngắc.
Nếu mua hai cân một thì sẽ giảm một chút.
Một phần cũng là tình, hai phần cũng là tình.
Giá rẻ hơn sẽ khiến mua sẽ cảm thấy lời.
Tuy rằng hai cân mì sợi cộng với đều thể mua một cân thịt lợn.
thể giống ?
Một cân thịt thể ăn bao lâu, hai cân mì sợi thể ăn bao lâu.
Hơn nữa mỗi ngày đều lương thực, cũng mì sợi thế .
Có mua, những khác sẽ bất giác nhịn mà chạy theo đám đông.
Sau đó Quản Vũ còn thấy một quen là Ma Nhị.
Nhìn thấy Quản Vũ, đối phương gật gật đầu xem như chào hỏi.
Đợi đến khi mấy vây quanh Quản Vũ mua xong thì lúc Ma Nhị mới tới, chào hỏi:
"Chào đồng chí Tống. ”
Một tiếng đồng chí Tống , thiếu chút nữa khiến Quản Vũ buồn nôn.
Cô xem đây như là nhấc đá đập chân ?
nếu như quen thì cũng xưng tên để còn .
Nếu còn thể gì đây?
Dù cũng chỉ là xưng hô mà thôi, đừng để ý phần về đó thì sẽ buồn nôn.
Đối phương chào hỏi, Quản Vũ cũng thể để ý tới khác, cho nên cũng gật gật đầu:
"Đồng chí Ma. ”
Sau khi chào hỏi, Ma Nhị trực tiếp hỏi Quản Vũ: "Cô còn bao nhiêu mì? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-73.html.]
Thứ mang trong thành phố cũng là thứ hàng hóa tiêu thụ nhanh.
Lương thực tinh chế đặt ở cũng đều tiêu thụ nhanh.
Vừa bán khá nhiều, bởi vì mua hai cân sẽ giảm giá cho nên một lúc bán sáu cân, hiện giờ chỉ còn hai cân thôi.
Quản Vũ thật, còn cho Ma Nhị xem hai gói mì sợi còn sót trong túi vải cũ.
Ma Nhị: . . .
Ra tay muộn !
hai cân cũng .
Ngược Ma Nhị hề mặc cả, nhanh nhẹn đưa tiền cầm đồ chuẩn .
Anh nghĩ Quản Vũ còn bản lĩnh, Ma Nhị suy nghĩ một chút, đầu một câu:
"Lần thứ , đồng chí suy nghĩ bán cho ?”
Quản Vũ cũng chắc chắn, khi nào cô mới tới cho nên do dự một chút, đó mới gật gật đầu.
Loại khế ước bằng miệng , kỳ thật cũng tác dụng gì.
Ma Nhị cũng chỉ lời đồng ý cho yên tâm, nghĩ đến kỹ một chút. Quản Vũ tới thì chen qua, tranh thủ mua hàng ngay.
Lần thành phố một chuyến, mỗi bán trực tiếp thì một cân như thế nào cũng thể kiếm thêm hai xu, lượng ngày càng nhiều hơn thì tiền đến ?
Sau khi rời khỏi chợ đen, Quản Vũ đến trạm tái chế , hỏi chuyện thu hồi thảo dược.
Sau khi Quản Vũ thì phụ trách trạm tái chế tiễn một nhóm đến đưa đồ về.
Nghe Quản Vũ hỏi về việc thu hồi thảo dược, ông lắc đầu:
"Bên thu hồi đồ cũ nên giá cao, nếu cô thật sự hàng thì đến trạm thu hồi thảo dược bên đường Nam hỏi một chút.
Bên phụ trách thu mua thuốc cho xưởng thuốc và cả thuốc trong thành phố nữa nên chắc là giá cả cũng cao. ”
Quản Vũ ngờ chú còn , cô vội vàng cho hai viên kẹo trái cây xem như là gây dựng một mối quan hệ .
phụ trách trạm tái chế từ chối lấy, nhưng Quản Vũ cương quyết cho, ông suy nghĩ một chút cũng nhận.
Tay ngắn*, ông suy nghĩ một chút cẩn thận với Quản Vũ về vị trí thu hồi thảo dược .
*Có nghĩa là lấy thứ gì đó của khác thì cũng rụt tay với , ăn đồ của khác thì chuyện với cũng mềm mỏng hơn.
Nói thật, trong mơ Quản Vũ sống hơn nửa đời ở huyện thành, cũng còn trạm thu mua thảo dược .
Nghĩ như , cô c.h.é.m !