----
Ngược Quản Vũ nghĩ nhiều như , cô khoác tay Lộ Trường Phú một chút, trực tiếp nhảy lên xe, đó xuống một cách chắc chắn.
Sau khi xuống thấy Lộ Trường Phú cúi đầu nhúc nhích, cô chút tò mò nhẹ giọng hỏi: "Làm , Trường Phú?”
Lộ Trường Phú lúc mới giật phản ứng từ trong nội tâm đang đấu tranh của . Anh bối rối lắc đầu:
"Không , việc gì. ”
Sau khi trả lời thì lỗ tai liền đỏ lên, cổ cũng đỏ theo.
Lộ Trường Phú xoay về phía đuôi xe, chuẩn dắt xe bộ.
Quản Vũ xung quanh, chỉ thấy lỗ tai đỏ bừng của lộ , trong lòng cô sinh nghi ngờ.
Đây là... hổ ?
họ gì cả mà?
Quản Vũ suy nghĩ một chút nghĩ , dứt khoát suy nghĩ nhiều nữa, mà bắt đầu sửa sang giỏ rau.
Giỏ rau vô cùng thông minh, tất cả vật phẩm đều phân loại cất giữ , đồng thời một màn hình điện tử, cần cái nào, Quản Vũ nhẹ nhàng nhấn một cái sẽ vật phẩm tương ứng bật cho cô dùng.
Những món thịt lúc , hai ngày nay Quản Vũ ăn dần hết phần lớn, hiện giờ chỉ còn đa là nguyên liệu nấu ăn qua chế biến.
Tất nhiên, mì sợi trong đó và bột mì, gạo là dễ thấy nhất.
Đường nâu đường trắng, Quản Vũ cũng động đến.
Cô tạm thời ăn , quá dễ thấy, cho nên để bán cũng , dù chắc là giỏ rau vẫn còn thể thả đồ ăn nữa mà?
Tuy rằng quá khẳng định nhưng đổi lấy tiền thì bản cũng thể an tâm hơn một chút.
Trên đường huyện thành bằng phẳng, mấy Lộ Trường Phú ở bán rau.
Quản Vũ lấy cớ hợp tác xã mua bán để chợ đen như .
Lần hai ở đầu đường đổi sắc mặt, đánh giá Quản Vũ từ xuống một chút nhưng gì.
Quản Vũ kéo khăn quàng cổ lên , che khuất nửa khuôn mặt, khom lưng bước trong, cô ôm những sợi mì khô bọc trong tấm vải cũ chuẩn từ trong lòng.
, Quản Vũ hôm nay chuẩn bán mì sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-72.html.]
Trạm lương thực cũng bán mì sợi, giá cả hề cao, hai mươi bốn đồng một cân nhưng cần phiếu lương thực.
Quản Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy bán ba mươi lăm đồng một cân cần phiếu lương thực thì chắc là sẽ đó?
Dù thì lương thực tinh tế cũng thấy nhiều, thì lắm , còn cái gì nữa chứ?
Quản Vũ thừa nhận tham lam.
…
Ai bảo đầu năm nay, hàng chính là đại gia đây chứ?
Những nhà chắc thể lấy nhiều mì ống như .
Đương nhiên, Quản Vũ cũng quá đáng, hôm nay cô chuẩn tám cân, đều ôm ở trong lòng.
Phần còn thể từ từ bán, bán hết một thì quá nhiều, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý, đó theo dõi.
Kỳ thật tám cân cũng tính là ít, nhưng nếu ít hơn nữa thì mất công khổ cực một chuyến đáng giá lắm.
Sau khi suy nghĩ Quản Vũ mới quyết định bán lượng .
Sau khi tới đây thì cần thêm gì, chỉ cần lộ một chút hình dáng thật sự của sợi mì từ góc tấm vải cũ là .
Mì sợi trong giỏ rau phù hợp với đặc điểm của thời đại , cũng cần sợ khác điều gì.
Chỉ cần để lộ một chút là những khác sẽ lập tức để ý đến.
Sợi mì trắng tinh như tuyết!
Nhiều xong mà tròn cả mắt.
Lương thực tinh tế, nhiều thậm chí chỉ dám tham lam một chút, căn bản dám hỏi nhiều.
Không là thèm, mà là ăn nổi, cũng dám ăn.
Một khi ăn món , thèm ăn thì bây giờ?
Vì nên nữa dù cũng chẳng thể ăn.
Có dám , nhưng cũng tham lam hơn nữa, chính là thời điểm thèm nhất liền tiến gần hỏi giá.
Sau đó giá cả của Quản Vũ dọa sợ.
Đắt hơn lương thực!