----
Ngày hôm qua chúng gặp , dì Vu còn chỉ cần thể giới thiệu một đối tượng cho con trai lớn nhà họ thì sẽ bán công việc trong xưởng in của con trai cả cho nhà các , hôm qua rõ ràng, mấy công nhân khác đều , nếu chúng thử hỏi một chút? ”
Dì cả Quản xong lời mặt xanh ngắt.
Vu Phượng Ny là con mụ ngu ngốc, khi chọc tức thì hết , còn đến nhà bà để gây sự.
Bà bệnh ?
Dì cả Quản tức đến phát điên.
Vấn đề là Quản Vũ còn hết:
"Này dì , Tống gia chỉ dì Vu và con trai cả để nuôi gia đình.
Công việc của con trai lớn bán , chỉ trông cậy tiền lương của dì Vu để thể nuôi sống một nhà sáu bảy ? ”
Ngay từ đầu nghĩ tới chuyện .
Khi Quản Vũ những lời lập tức cảm thấy điều gì đó đúng.
Tại ?
Con trai lớn của Tống gia bán công việc của thì sẽ gì?
Phải rằng nhiều cơ hội công việc để đổi.
Nếu thật sự công việc, truyền cho thế hệ thứ ba, thứ tư, mà trực tiếp bán ?
Không hiểu, thật sự hiểu.
Cho nên Tống gia nhất định là vấn đề.
Không chừng con trai cả của Tống gia sống bao lâu cho nên cưới một vợ để dõi?
Làm góa phụ ...
Mới nghĩ tới thôi mà cảm thấy khổ hơn so với Hoàng Liên ngoài đồng.
Dì cả Quản Vũ hỏi mà cứng đờ, trong lòng thầm mắng Vu Phượng Ny một trận.
Bà còn cái gì nhưng bà cụ Quản ở trong đám xem nổi nữa, đẩy quát dì cả Quản:
"Còn mau về nhà, ăn cơm no là đều xong hết việc? ”
Bà cụ Quản quan tâm đến việc dì cả Quản và Khương Tố Lan đánh , căn bản là thèm để ý.
Ai thắng ai thua cũng , dù bà cũng thích Khương Tố Lan, cũng quá thích dì cả Quản .
Cho nên họ đánh là chuyện của họ, đừng cản trở chuyện của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-69.html.]
mà nếu như bọn họ trò mất mặt, bà cụ Quản cũng thể nhịn.
Sau bà còn sống trong thôn, thể để ngày nào cũng chỉ trỏ như thế ?
Thấy dì cả Quản hổ nên bà cụ Quản mới .
Bà mở miệng quả thật cho dì cả Quản đường lui.
Vấn đề là...
Dì cả Quản chịu lui!
Khi dì cả Quản thấy già đến, cảm thấy bản tìm chỗ dựa.
Bà rõ vị trí của trong gia đình như thế nào.
Vì bà cụ Quản lên tiếng thì dì cả Quản hét:
"Mẹ , cuối cùng cũng tới , từ trong ngoài ở trong cái nhà , ai xem con là nữa .”
Sắc mặt bà cụ Quản tối hẳn:
"Vậy thì đừng nữa, mau chóng về nhà của !"
Dì cả Quản ngờ tới giữ mặt mũi cho bà như , vốn dĩ còn định ầm ĩ một trận lúc giống như nghẹn, tất cả cũng ngây .
Bà há miệng như gì đó nhưng bà cụ Quản lười quan tâm, trực tiếp ý với bác cả Quản:
"Nhanh lên, bắt xe đưa nó .”
Dù cũng để dì cả Quản một về nhà .
Trong lòng dì cả Quản phục, nhưng một ai giúp bà .
Bà cụ Quản thì Viên Hồng Mai thành thật lẫn trong đám đông, dám thêm một câu nào nữa.
Người thím theo dì cả Quản tới đây trầy mặt, tóc và quần áo lộn xộn, lúc cũng vui vẻ nổi.
Thấy dì cả Quản vẫn bất động ở đó, thím vui:
"Cô , cô , .”
Sau đó về phía bác cả Quản mà khách sáo :
"Đồng chí, phiền ."
Nếu như bà thật sự bộ về thì vứt luôn đôi chân quá.
Đều trách dì cả Quản, nếu như đối phương đồng ý tặng cho nhà bà hai con cá thì bà tức giận như thế !
Cuối cùng dì cả Quản lưng hổ khó xuống đen mặt về.