----
bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đồ nội thất, ông vẫn cần tự nghĩ cách cho mấy bức tranh tủ và những thứ linh tinh khác.
Nghĩ đến đây, Khương Tố Lan lo lắng:
“Ai da, còn mua bức tranh tủ, Hợp tác xã mua bán nữa.”
Quản Đông Phương cau mày :
“Sao chứ? Đợi vụ thu hoạch mùa thu, mùa đông, chắc chắn sẽ nhiều kết hôn hơn.
Nếu lúc đó Hợp tác xã mua bán cũng sẽ bán đồ vật tương ứng.”
Thợ mộc ngày nay những chiếc tủ đánh bóng đơn giản, tủ thì mua bức tranh tủ sẵn dùng đinh đóng lên tủ.
Đương nhiên, nếu chọn thì cứ dùng mặt đánh bóng trơn cũng , đều sơn dầu, chống ẩm và chống côn trùng, ngoài việc cũng ảnh hưởng gì khác.
Một vài nhà trong thôn chú ý, cho rằng ít nhất một chiếc tủ mặt tranh để trang trí mặt tiền của căn nhà.
Quản Vũ quan tâm, nhưng nếu là sự sắp đặt của gia đình thì cô cũng sẽ theo.
Ăn cơm tối xong, sự thúc giục của Khương Tố Lan, về ngủ sớm.
Ừm, ai dám lẩm bẩm cái gì cả.
Dù dư uy từ vụ đánh con trai đó vẫn còn, Quản Anh vẫn đang cụp đuôi mà sống đây.
Hôm nay ban ngày ngủ bù nên Quản Vũ chắc chắn rằng thức tới 8 giờ tối chờ hàng mới từ giỏ rau.
Ngày hôm , đến 4 giờ sáng, khi tiếng chiêng báo hiệu bắt đầu ngày việc vang lên dồn dập thì Quản Vũ mở mắt .
Có thể ngủ một mạch đến sáng thật , nếu tiếng chiêng e là cô thể ngủ đến trưa.
Sau khi xoa mặt cố gắng đánh thức , Quản Vũ nhanh chóng dậy, quần áo ngoài rửa mặt.
Khương Tố Lan nấu xong bữa sáng, mỗi chia hai củ khoai lang hấp để ăn lót bụng, buổi trưa sẽ về ăn cơm.
Sau khi rửa mặt, Quản Vũ chỉ chải tóc hai , nhai khoai lang đến cuối cánh đồng, tiện thể hàng hoá cung ứng 8 giờ tối ngày hôm qua.
[Hàng hóa cung cấp 8 giờ tối: Viên giảm đau (100 viên), viên cam thảo (100 viên), viên táo gai (30 viên), kinh vạn đỏ (hai ống), viên an thần (100 viên), viên an tâm (3 viên), chất nấm mốc đất (30 viên) )]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-62.html.]
Nhìn thấy là thuốc men, Quản Vũ sững sờ đó nhúc nhích, Quản Lan Lan từ phía tới, thấy cô im nhúc nhích còn đẩy cô một cái:
“Đang suy nghĩ gì , mau … nghẹn đấy chứ?”
Cô cũng đang nhai khoai lang, thấy Quản Vũ đẩy một cái mà vẫn nhúc nhích, đang chuẩn vỗ thẳng lưng của Quản Vũ.
Cũng may Quản Vũ phản ứng , đầu cô:
“Không , chỉ là chị đang lo quên chải tóc .”
Nghe cô , Quản Lan Lan trợn tròn mắt:
“Chỉ là một vài sợi tóc thôi mà.
Đừng lo lắng, gió thổi qua dù chải cũng thôi.”
Nói đến đây, Quản Lan Lan một tay cầm củ khoai lang, tay còn vuốt phẳng b.í.m tóc đen bóng của , rõ ràng cực kỳ hài lòng với mái tóc dài của .
Quản Vũ đuôi tóc khô héo vàng khè của cô, trêu chọc:
“Em nên cắt đuôi tóc , nó cũng dài nữa, vàng hoe giống như suy dinh dưỡng .”
Quản Lan Lan , vui: “Chị mới suy dinh dưỡng đó, tóc của em đen cỡ nào, bóng cỡ nào, dày cỡ nào...”
Câu đến câu cuối cùng, hiểu cô chút chột .
Tóc của Quản Lan Lan thưa giống như bác cả của cô, khi chải cũng chỉ hai sợi nhỏ.
Đen bóng thì đen bóng, nhưng thực sự mỏng.
Quản Lan Lan xong thì cảm thấy chột , cũng định thêm gì về mái tóc của nữa, cô hỏi Quản Vũ:
“Này, hôm qua chị và đồng chí Lộ Trường Phú huyện thành, thế nào?
Thế nào hả? Hai nắm tay ?”
Tuy Quản Lan Lan còn nhỏ nhưng thường những lời đùa của mấy thím trong thôm, tiêu chí lớn nhất để trẻ về yêu đương của là việc sinh con.
việc sinh con quá xa vời, Quản Lan Lan càng hứng thú với chuyện nắm tay hơn.
Nhìn thấy ánh mắt của Quản Lan Lan lóe lên như bóng đèn, Quản Vũ hắng giọng, còn kịp thấy Quản Lan Lan đưa mặt đến:
“Ai da, thật sự là yêu đương khác lắm nha.”