----
Trong giấc mơ, vì Quản Vũ gả qua, Vu Phượng Ny nhường công việc cho cô nên Tống Chí Kiệt cũng thích Quản Vũ.
Bởi vì kế hoạch ban đầu của thì con nó, lẽ công việc đó sẽ để cho hoặc vợ .
Quản Vũ đến như chen chân , tuy rằng đây là cái giá mà trai trả cho việc cưới vợ nhưng Tống Chí Kiệt nghĩ .
Anh cảm thấy Quản Vũ cướp tất cả, cho nên từ khi Quản Vũ gả nhà họ Tống, vẫn luôn quái gở với cô.
Nghĩ tới chuyện , Quản Vũ cảm thấy những nhà họ Tống đều cho bao bố, đánh một trận!
tạm thời tiện tay nên cô chỉ thể , để bọn họ tranh chấp nội bộ .
Cô nhớ rõ lúc trong giấc mơ, Tống Chí Kiệt đang qua với một đồng chí nữ, đó nhà của đồng chí nữ đó cũng tìm đến tận nhà.
Khi bọn họ đến, cho nhà họ Tống hai sự lựa chọn, một là ở rể cho nhà bọn họ, đương nhiên Tống Chí Kiệt sẽ chịu.
Cái còn là bồi thường cho hai trăm tệ.
Cuối cùng Vu Phượng Ny chửi mắng và bồi thường tiền, bởi vì chuyện Tống Chí Kiệt mắng ở nhà hơn nửa năm.
Bây giờ Quản Vũ khều chuyện lên , thậm chí ở giai đoạn Vu Phượng Ny còn cho Tống Chí Hải xem mắt nữa.
Có lẽ em nhà Tống Chí Hải còn thể sẽ mâu thuẫn vì chuyện .
Khi nghĩ đến khả năng , Quản Vũ vui vẻ.
Mặc dù chuyện chỉ là suy đoán, nhưng cả, chừng sẽ xảy đó?
Sau khi từ từ trút bỏ bầu khí đục ngầu trong lòng, Quản Vũ vẻ mặt Lộ Trường Phú đang lo lắng cô, cô hổ :
“Thật xin , Trường Phú, em gây phiền toái cho .”
Đáp , Lộ Trường Phú lắc đầu, sợ Quản Vũ hiểu lầm nên suy nghĩ một lúc giải thích:
“Chuyện của em, là của bọn họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-57.html.]
Anh quá nhiều lời an ủi mà chỉ bày tỏ lập trường của .
Cho dù khác gì thì vẫn tin Quản Vũ.
Thoạt dáng vẻ của Vu Phượng Ny là bà là dễ sống chung, độ tin cậy trong lời của bà quá thấp, hơn nữa nếu so với Quản Vũ quen từ lâu, chắc chắn sẽ tin Vu Phượng Ny xa lạ .
Nghe Lộ Trường Phú như , Quản Vũ khẽ mím môi, gật đầu:
“Ừm, của bọn họ, mặc kệ bọn họ, bây giờ hợp tác xã hàng, đợi đến lúc hàng, chúng đến xem, đỡ gặp những xui xẻo đó.”
Lộ Trường Phú đương nhiên đồng ý với chuyện .
Quản Đại Thắng vốn đang ở bóng cây chờ hai , thấy hai nhanh chóng , cũng mang theo nhiều đồ, vẻ mặt Quản Đại Thắng khó hiểu:
“… Đã mua xong ?”
Lữ Trường Phúc sợ Quan Vũ nghĩ đến Vu Phượng Ny tức giận, đang định tự giải thích, nhưng Quản Vũ phản ứng nhanh hơn :
“Đừng nữa cba, con gặp Phượng Ny là thím trong gia đình mà dì giới thiệu lúc , bà chuyện nên con bật .”
Quản Đại Thắng ngờ gặp dược gia đình đó?
nghĩ cũng đúng, tuy huyện thành nhỏ nhưng cũng chỉ một hợp tác xã mua bán lớn, cũng một đại lý bán hàng linh tinh, nhưng xét đến vấn đề đầy đủ chủng loại thì ở đây vẫn hơn.
Cho nên gặp mặt quen cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, nghĩ đến thái độ trịch thượng và cái miệng sắc bén ngày đó của Vu Phượng Ny, lông mày của Quản Đại Thắng nhíu :
“Con chịu thiệt gì chứ?”
Đáp , Quản Vũ xua tay:
“Không , con khiến bà nghẹn họng, chừng về nhà bà còn phàn nàn với dì cả Quản đó, mặc kệ bà , xem mắt thành công thì liên quan gì đến chúng chứ.”
Lộ Trường Phú nãy giờ gì, bây giờ cuối cùng cũng cơ hội, vội vàng gật đầu đồng ý:
“ , bà , cần quan tâm.”