----
Sau khi thím xong thì khịt khịt mũi, bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cháu mua thịt ?”
Mùi thịt giấu , Quản Vũ cũng che đậy, dù cô tới huyện thành trực tiếp xông bên ngoài.
Không ai cô cả.
Lúc thím hỏi, cô liền trực tiếp gật đầu: “Vâng, cháu may mắn mua một chút ạ.”
Thím liền hâm mộ:
“Đứa nhỏ đúng là may mắn, vẫn là thanh niên chạy mau mới , lúc thím đến thì chỉ dư một chút xương thôi.”
Có xương cũng , thím kén chọn, mắt thấy cuối tháng sẽ thu hoạch gấp, trong nhà bổ sung ít dầu mỡ.
Khi chuyện, thím vén một góc vải cũ phủ cái sọt lên cho Quản Vũ xem:
“Ôi, hai cái xương ống, ít nhiều gì cũng tính là tí thịt.”
Xin nghỉ một thì dễ xin nữa.
Cho nên khi thu hoạch vụ hè, e là tới nữa.
Thím cho , ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Quản Vũ nghĩ ngợi cũng vén lên một chút.
Không cho đối phương xem xương sườn, chỉ thấy ít thịt gầy nhưng chắc, hơn nữa còn chỉ là một phần trong đó.
Vừa là thịt nạc gầy, thím mới bớt hâm mộ một chút.
Thím thứ , thịt mỡ, ngon chút nào.
nghĩ , của là thịt, của là xương nên từ bỏ ý nghĩ .
Xe lừa lắc lư nhanh chóng trở về làng.
Lúc trở về, là khi tan về ăn cơm.
Quản Vũ về đến nhà, Khương Tố Lan đang chuẩn mở nắp nồi .
Nhìn thấy Quản Vũ, Khương Tố Lan nở nụ : "Con trở về đúng lúc đấy.”
Lúc Quản Anh đang ngoan ngoãn đốt lửa, Quản Vũ cũng tránh cô , trực tiếp lấy thịt và sườn :
"Mẹ ơi, con mua chút thịt và sườn, lát nữa con đưa cho Trường Phú một ít, cứ ăn của mãi, dễ khiến cho khác lưng.”
Hai ngày nay Khương Tố Lan cũng đang suy nghĩ chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-108.html.]
Hôm qua Lộ Trường Phú còn đưa một miếng gan lợn tới đây.
Trời nóng dễ để, hơn nữa gan lợn muối xong, hương vị cũng ngon lắm.
Khương Tố Lan cắn răng, trực tiếp cho dưa chuột và ớt xào.
Phải, một miếng gan lợn xào với một nồi rau
Bởi vì ăn ngon nên hai ngày nay, Quản Anh với Quản Đông Nam đều ngoan ngoãn hơn nhiều.
Khương Tố Lan đang tặng chút gì đó cho Lộ Trường Phú.
Thứ như thịt thì nhất định lấy , bà chuẩn cắn răng cho thứ gì khác.
Kết quả còn bắt đầu tay, Quản Vũ cầm thịt về.
Nửa kí thịt nạc cùng hai cái sườn, lượng đó ít.
nghĩ đến nhà bọn họ còn ăn nhiều đồ của Lộ Trường Phú hơn, Khương Tố Lan vội gật đầu:
"Mau mau mau, mau đưa cho Trường Phú.”
Lúc lời , trái tim Khương Tố Lan còn đang nhỏ máu.
Nhiều thịt như , mất bao nhiêu tiền cơ chứ!
Khương Tố Lan khẳng định thể để cho con cái tiêu tiền, Quản Vũ tự thể tích góp bao nhiêu .
Vừa tưởng tượng đồ gia dụng ít ít, sự sung sướng khi thấy thịt của Khương Tố Lan liền bớt vài phần.
Quản Vũ lên tiếng đáp xách sọt ngoài.
Quản Anh thấy thịt và sườn liền chảy nước miếng.
Khương Tố Lan ở một bên , liếc xéo cô một cái: "Hôm qua mới ăn thịt, đừng thèm nữa.”
Trong lúc chuyện, bà lấy muối thô bôi lên , đó bỏ một cái bình đựng thịt muối bên cạnh.
Sườn cũng băm nhỏ muối cùng.
Quản Anh chút tiếc nuối, nhưng hôm qua ăn gan lợn sảng khoái .
Quản Vũ nhanh chóng cầm sọt đến nhà Lộ Trường Phú.
Lúc Lộ Trường Phú mới xào bao tử heo, thứ xử lý xong thì thái sợi, xào với ớt mềm thơm, so với những thứ khác thì cái xem như là mùi vị ngon .
Nghe Quản Vũ gọi , vội vàng múc bao tử heo xào ớt xong trong bát nhỏ ngoài, thuận tay mở cửa còn nhận lấy sọt trong tay Quản Vũ:
"Là thảo dược hái ?”