----
Lại bận rộn hết nửa tháng.
Quản Vũ tranh thủ thời gian, xin nghỉ đến huyện thành một chuyến.
Thật Lộ Trường Phú theo nhưng Quản Vũ ngăn , bảo khi tan thì lên núi, đó hái vương bất lưu hành hộ.
Bây giờ họ khai hoang ba phần đất và trồng một mảnh.
Số lượng nhiều, đó thể khai hoang một nữa.
Lộ Trường Phú từ chối, hơn nữa thường xuyên xin nghỉ cũng .
Quản Vũ tự lặng lẽ , khi xuống xe lừa, thẳng đến con đường mục tiêu phía .
Cô ...
Ma Nhị liền thấy cô.
Bán lẻ bằng bán sỉ.
Cho nên Quản Vũ cũng ngại chuyện đối phương ép giá và kiếm tiền trung gian.
Suy cho cùng thì ai mà kiếm một ít chứ?
Gần đây Ma Nhị vẫn luôn chờ ở con phố , xem thử Quản Vũ khi nào thì đến.
Bây giờ thấy liền kích động, nhưng cũng một chút tò mò:
"Đồng chí Tống, hôm nay mang đến gì thế?" ”
Quản Vũ vẻ, khi bận rộn xong, cô còn chuẩn đến trạm thu xem thử các loại sách cũ , nhất là sách y học!
Cho nên khi Ma Nhị hỏi cô cũng sảng khoái đưa xà phòng ôm trong n.g.ự.c cho đối phương xem.
So sánh xà phòng thơm thì xà phòng tính thực tiễn rộng hơn.
Dù gì thì thứ chi phí ít hơn, và nếu kén chọn thì đều thể dùng để gội đầu tắm rửa gì đó.
Nhiều kiềm thì ?
Trong thôn còn ít dùng bột kiềm gội đầu kìa, ai .
Vừa thấy xà phòng trong tay Quản Vũ, ít nhất cũng ba mươi tệ, ánh mắt Ma Nhị lập tức sáng lên:
"Ôi, đồng chí Tống, hàng đấy!”
Từng câu đồng chí Tống khiến Quản Vũ xong mà thấy tim đau.
mà quen thì sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nu-phu-xe-kich-ban/chuong-106.html.]
Vẫn là tiền quan trọng.
Giá xà phòng là cao, nhưng nếu lấy phiếu thì thể thêm một chút tiền.
Bây giờ Quản Vũ cũng cần dùng phiếu cho nên cố ý hỏi thử: "Có phiếu công nghiệp ? ”
Nghe Quản Vũ hỏi như , Ma Nhị gật gật đầu: "Có nhưng nhiều lắm.”
Phiếu công nghiệp thực sự dễ .
Ngay cả công nhân cũng hơn nửa năm, thậm chí một năm mới phát một .
Cho nên Quản Vũ kén chọn.
Hai nhanh chóng giao dịch thành công.
Quản Vũ lấy ba mươi cục xà phòng trong một , còn mười kg thịt ba chỉ.
Trước đó vẫn luôn bọc thịt ba chỉ trong lá cây lớn, tuy rằng Ma Nhị ngửi thấy mùi thịt nhưng cũng nghĩ tới sẽ nhiều như , còn tưởng rằng Quản Vũ tự mua về nhà ăn.
Bây giờ thấy nhiều thịt như , xuýt xoa một tiếng.
Mặc dù hiện giờ trời nóng, để thịt tươi lâu nhưng...
Thứ bán chạy.
Cung ứng buổi sáng trong thành phố căn bản đủ bán.
Rất nhiều còn đến lượt thì thịt hết mất !
Cho nên Ma Nhị liền mua hết bộ.
Thoáng cái nhiều thứ như , xà phòng thể mang đến thành phố để bán, nhưng còn thịt thì...
Vẫn bán trong huyện thành, dù thì hiện giờ trời nóng, thịt tươi để lâu đúng là một vấn đề.
Nếu lăn lộn thành phố thật thì sẽ thiu, bán mất .
Sở dĩ Quản Vũ bán thịt cũng là bởi vì sợ để trong giỏ rau.
Cô bán một ít thịt từ hồi đầu tiên, phần còn dư thì cô định bụng sẽ phân chia , một phần mang về nhà, một phần đưa cho Lộ Trường Phú.
Mình thể cứ ăn đồ của Lộ Trường Phú mà trả tiền mãi , hơn nữa cô là báo ơn, tặng cái gì thì thôi, còn chiếm ít hời của đối phương, như quả thật giống báo ơn tí nào.
Thịt ba chỉ dễ bán cho nên bán thẳng cho Ma Nhị.
Dư thịt gầy nhưng chắc còn xương sườn, Quản Vũ quyết định lấy về nhà ăn.
Xương sườn đều chặt riêng , hai cái một phần.
Quản Vũ lấy hai phần, lấy lá cây gói kín, chia thịt nạc gầy chắc , mỗi phần chừng nửa kí.
Sau đó cô thu dọn đến hợp tác xã mua bán một chuyến.