Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:20:05
Lượt xem: 35
“Anh trai?” Thấy Sở Đại không lên tiếng, Cố Khanh Khanh cảm thấy có phần luống cuống.
Anh ấy sẽ không cảm thấy cô còn chưa gả vào nhà anh ấy đâu đã bắt đầu châm ngòi ly gián chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh không khỏi giật giật vạt áo, đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy người đàn ông nói: "Em nói đúng, thêm hai năm nữa thì đứa nhỏ kia đã có thể tham gia quân ngũ."
Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của em ấy, Sở Đại không khỏi trêu ghẹo em ấy: "Về sau trong nhà ai quản tiền?"
“Đương nhiên là em nha!” Cố Khanh Khanh nhớ lại ý tứ trong lời của anh ấy vừa nói, biết là đồng ý với cách nói của cô rồi, về sau hẳn là không mang hết tiền trợ cấp cho người thân, tức khắc có phần nắm chắc trong tay: "Chừa cho anh phiếu đường, cùng phiếu thuốc là được rồi, đúng không?"
“Ừ.” Sở Đại lười biếng tựa vào lưng ghế: "Anh chỉ cần có miếng kẹo ăn là được."
Phải mất nửa tháng nữa báo cáo kết hôn mới được phê xuống, Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn vào ngày 18 tháng 8, từ khi gặp Sở Đại cho đến khi kết hôn chỉ dùng một tháng rưỡi.
Cả Binh Đoàn trên dưới một mảnh vui mừng, Quan Huân vung tay lên, ấn định ngày đãi tiệc rượu của hai người làm vào ngày 7 tháng 10.
Còn ba ngày nữa để chuẩn bị, Dư Phú Quý bận rộn mua sắm đồ ăn thức uống cho bữa tiệc, Từ Chính Ủy nói là ngày đại hỷ không cấm rượu, trừ bỏ trạm gác cùng binh tuần tra đều có thể thống khoái chè chén.
Cố Thanh Liệt trừ bỏ huấn luyện thì đi nhà bếp giúp chuẩn bị đồ ăn, toàn bộ Binh Đoàn khoảng 2000 người, ban bếp núc thật sự lo không hết việc được.
Sở Đại thương thế gần như lành hẳn, liền mang theo hai tiểu đội đi hồ ở sa mạc bắt cá, trại nuôi heo bên kia lão Chu chuẩn bị 20 cái đầu heo, bộ dạng muốn đào hết của cải.
Lần này là làm lớn cũng đúng ý của Quan Huân, lần trước thắng trận còn chưa khao thưởng đàng hoàng, hiện tại thương binh khỏi hẳn tung tăng nhảy nhót, vừa lúc bồi bổ.
Cũng thúc đẩy tinh thần binh sĩ.
Binh Đoàn đã lâu không sôi nổi như vậy, Tôn Thục Phân và những người khác cũng không nhàn rỗi, mấy người phụ nữ đi Cung Tiêu xã mua ít vải xanh quân đội, vào tiệm may thành phố may cho Cố Khanh Khanh một thân quần áo, để bữa đãi tiệc rượu mặc.
Cả Binh Đoàn khí thế ngất trời, cả những đoàn đi ra ngoài huấn luyện không quên bò lên sườn núi hái quả dại, bọn họ đều muốn giúp Cố Khanh Khanh trong điều kiện hữu hạn có thể đãi tiệc náo nhiệt nhất có thể.
Cố Khanh Khanh còn có thể tùy quân theo Sở Đại ở Binh Đoàn hai tháng, cuối năm cô sẽ cùng Sở Đại trở lại Quân khu phía Nam rồi về quê nhà xả chứng bày tiệc rượu ở quê, năm sau là đi cùng anh ấy ra đảo thủ đảo.
Bọn họ hiểu một điều, về sau gặp mặt rất khó.
Ngày cưới càng đến gần, Cố Khanh Khanh càng lo lắng, Sở Đại là Liên Trường, có nhà ở đơn của chính mình, hai gian phòng bên cạnh là của Bài Trường.
Đối với cách bố trí phòng tân hôn, phòng của Sở Đại lớn nhất, so với căn nhà trong khu nhà quân nhân mà Cố Khanh Khanh ở lớn hơn không ít.
Binh lính sắp xếp nhìn cái giường đơn cười toe toét: "Chúng ta làm sao bây giờ? Không ngủ được."
Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai dở khóc dở cười: “Cái này không đơn giản sao? Dọn thêm một cái giường xếp lại đây không phải được rồi?" Nói rồi không ngừng khoa tay múa chân.
“Vẫn là Phó Liên Trường có chiêu nha." Bọn họ năng lực hành động mạnh, dứt lời đã có hai binh lính nâng thêm một cái giường xếp lại đây, rồi đi chỗ quân nhu lãnh giường chăn đệm lớn, xong xuôi, hoàn mỹ!
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn lại Sở Liên Trường cùng vợ hắn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-99.html.]
Cố Khanh Khanh hai ngày nay có chút mơ mơ màng màng, mặc kệ chuyện gì cũng được thím Dư bọn họ an bài rõ ràng, cô choáng váng cực, giống như đạp trên mây, phiêu phiêu.
Đến buổi tối, khi nằm trên giường, cô dùng ngón tay chạm vào bức ảnh của người đàn ông, đến giờ mới có phản ứng, cô chuẩn bị kết hôn rồi.
Nửa tháng trước đã gửi tin về cho người khác, báo cho người nhà tin vui, chắc là hai ngày tới sẽ nhận được hồi âm.
Cô có chút bất an không yên, mẹ sẽ cảm giác thế nào? Có khi nào thấy cô tiến triển quá nhanh rồi không?
Đêm đó Cố Khanh Khanh suy nghĩ rất nhiều, nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tôn Thục Phân lớn tiếng kéo người từ ổ chăn dậy: "Khanh Khanh à, mau dậy mặc quần áo đi, thím sẽ tết cho cháu hai cái b.í.m tóc thật đẹp, hôm nay cháu chính là cô gái xinh đẹp nhất toàn bộ Binh Đoàn."
Cố Khanh Khanh đôi mắt to ngây thơ mờ mịt, ngáp một cái: "Thím, Binh Đoàn có cháu, thím với chị A Niệm là nữ thôi nha, còn có Tiểu Thỏ."
Tôn Thục Phân cười cười điểm cái đầu nhỏ: "Được, thím biết cháu đẹp hơn thím, được chưa?"
“Mặc kệ như thế nào, hôm nay cháu xinh đẹp nhất!”
Tôn Thục Phân tháo b.í.m tóc đen bóng, chiếc lược gỗ trong tay thoải mái đi từ đầu đến cuối, miệng cứ lẩm bẩm:
"Một chải chải hết đầu, phú quý không cần sầu;
Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu;
Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ;
Lại chải chải đến cuối, cử án lại tề mi;
Hai chải chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi;
Ba chải chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội,
Có đầu lại có cuối, một đời phú quý."
Hai mắt Cố Khanh Khanh ươn ướt, giờ cô mới nhận ra cô lập tức gả cho người rồi.
Nếu ông bà cha mẹ bọn họ đều ở bên người thì thật là tốt, không biết hồi môn chú hai hứa làm cho cô đã làm tốt chưa? Còn có chú ba, nếu là về nhà làm tiệc rượu khẳng định chú ba sẽ làm chưởng quầy, chú nhỏ chắc chắn sẽ đi mò ốc đồng, cá chạch, các anh trai sẽ đi bắt cá tôm trong sông.
"Khanh Khanh à." Khi cô đang cảm thấy buồn bã, cô nghe thấy Tôn Thục Phân nói: "Tóc cháu làm sao dưỡng mượt mà như vậy? Nói cho thím đi, thím cũng chăm sóc cho Tiểu Thỏ."
Cố Khanh Khanh cố nín khóc: "Vâng!"
“Yo, sao cháu lại khóc?” Tôn Thục Phân sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Khanh Khanh: “Tiểu Húc, mau đến nhà ăn tìm lão cha đi, lấy mấy cái bánh bao lớn lại đây, đứa trẻ này đói khóc rồi."
Biết rằng thím ấy đang trêu mình, Cố Khanh Khanh bĩu môi, kéo cánh tay của Hứa Niệm làm nũng: "Chị A Niệm, nhìn thím Dư đi! Chỉ biết chọc em!"