Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:02
Lượt xem: 36
Vẻ mặt của Sở Đại dịu đi khi nghe thấy hai chữ "người nhà", thần sắc hòa hoãn xuống dưới, khí chất tàn bạo khử không còn tăm hơi.
"Đúng vậy, người nhà tùy quân Trú đảo."
Quan Huân nghe xong, trên mặt hiện lên một nụ cười, hắn đứng lên bên cạnh vỗ vai cậu thanh niên: "A Đại, chú Quan thật sự rất mừng cho cháu, bao lì xì cho cháu dâu chú đã chuẩn bị tốt, thời gian bãi rượu đã định rồi sao?"
“Chờ báo cáo kết hôn định rồi thì sẽ ở Binh Đoàn đãi tiệc rượu." Sở Đại cầm lấy cái ly tráng men trên bàn, uống một hớp, nói: “Cháu cuối năm có ngày nghỉ phép, sẽ về Quân khu phía Nam làm lại một lần, về quê nhà Khanh Khanh xả chứng cũng làm lại một lần."
“Nên như vậy.” Quan Huân gật đầu đồng ý với cách làm của hắn: "Cha cháu nhiều cấp dưới đều ở Quân khu Phương Nam, bọn họ đều là nhìn cháu lớn lên, chờ uống rượu mừng của độc đinh Sở gia đâu."
Sở Đại cũng nở nụ cười: "Cháu biết."
“Hôm nay chú gọi cháu đến, hai chú cháu chúng ta không nói chuyện quân sự, chỉ nói chuyện gia đình.” Quan Huân thu tay về, đi tới ghế bên kia ngồi xuống: "Cháu hiện tại mỗi tháng tiền trợ cấp còn gửi về cho thím họ, chị họ hay không?"
“Năm nay không gửi." Sở Đại điểm điểm lên cái ly tráng men, lắc đầu: "Bận quá không rảnh đi bưu cục."
Năm nay đã xảy ra vô số trận chiến lớn nhỏ, đến sau khi Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn, hắn mới thở được một chút.
“A Đại, khi cháu kết hôn rồi, có gia đình nhỏ của chính mình, tiền trợ cấp lưu lại cho gia đình nhỏ của mình đi." Quan Huân ngón tay điểm điểm lên mặt bàn: "Con gái nhà người ta còn trẻ, nguyện ý đi theo cháu ra đảo chịu khổ chịu cực đã là đứa nhỏ tốt rồi. Đứa nhỏ này giúp đỡ Binh Đoàn trồng ra rau xanh, còn đi theo chiến sĩ đi vào thành cầm tay chỉ việc giúp nhân dân trồng rau, chú thích người ngay thẳng không ngượng ngùng thế này."
Sở Đại nở nụ cười: "Không dối gạt ngài, cháu cũng thích."
“Nói chính sự, đứng đắn một chút." Quan Huân trừng mắt nhìn hắn.
Sở Đại lập tức ngồi thẳng người, đặt cái ly men xuống, hai tay chống đầu gối.
"Ngài tiếp tục nói."
"Trong những năm này, tiền trợ cấp của cháu đều gửi về cho nhà chú họ, anh họ, chính mình trong tay không có tiền, trước kia là thấy cô nhi quả phụ ở nhà đáng thương, trong nhà nam nhân toàn bộ c.h.ế.t trận, lão Sở từ đời cha cháu đến đời cháu chỉ thừa hai người, các người giúp đỡ cũng là chuyện nên làm, nhưng hiện tại cháu đã lập gia đình rồi, chính mình trong lòng hiểu rõ."
"Nếu người ta hỏi con, tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy tiền trợ cấp đi đâu hết rồi, cháu nói như thế nào?"
“Đúng sự thật trả lời." Sở Đại nói: "Cháu sẽ không giấu giếm em ấy.”
"Tốt lắm, vậy sau đó thì sao?"
“Về sau cháu vẫn gửi hết tiền trợ cấp cho các thím, các chị dâu họ sao?" Quan Huân mắt sáng quắc nhìn, đang đợi Sở Đại trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-98.html.]
Sở Đại cau mày: "Tiền trợ cấp của cháu đều đưa hết cho Khanh Khanh, chuyện này cháu sẽ nói rõ với em ấy, để em ấy quyết định."
"A Đại!" Quan Huân thở dài: "Cháu và Khanh Khanh đều là đứa nhỏ tốt, trọng tình trọng nghĩa, nếu là biết thím họ, chị dâu họ khó xử, khẳng định sẽ giúp, chú Quan là muốn nhắc nhở con một câu ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cháu là đứa nhỏ nhất trong số mấy anh em họ Sở gia, chị dâu gả vào nhà họ Sở mười mấy năm rồi, con cái cũng đã trưởng thành, quá thêm 2 năm là có thể báo danh tòng quân."
"Cháu không cần vẫn luôn đi giúp đỡ bọn họ, Sở gia không nuôi ra loại nhát gan."
Lúc Sở Đại ra khỏi đoàn bộ, bước chân có chút nặng nề, vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh đến chói mắt.
Nghĩ đến những gì Quan Huân nói vừa rồi, hắn định đến phòng khám để thay băng, nhất thời thay đổi quyết định.
Sau khi chợp mắt, Cố Khanh Khanh muốn đi tới phòng bên cạnh nói chuyện với chị A Niệm, sau đó đi xem quần áo thím Dư làm đến đâu rồi, vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông mảnh khảnh đứng trước cửa.
"Khanh Khanh." Sở Đại suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
“À? Vâng, vào đi.” Cố Khanh Khanh giữ cái cửa, cho anh ấy tiến vào mới đóng cửa."
Trong phòng chỉ có ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cô rót cho anh ấy một cốc nước sôi để nguội, đẩy tới trước mặt anh: "Sở Liên Trường, thẳng thắn được khoan hồng a."
Vừa rồi đối diện với ánh mắt của anh ấy Cố Khanh Khanh phát hiện ra được người đàn ông này nặng nề tâm sự, trong lòng lộp bộp.
Chẳng lẽ thẩm tra chính trị không thông qua, đơn xin kết hôn bị bác bỏ trở về?
Sở Đại không có nhấc lên cái ly tráng men, Cố Khanh Khanh tâm càng lạnh băng.
Người đàn ông cân nhắc một chút mới mở miệng: "Anh đưa anh trai em tiền trợ cấp cùng phiếu anh có, hiện tại anh muốn nói cho em, tiền trợ cấp trước đây đã đi đâu."
Cố Khanh Khanh gật đầu, yên lặng nghe anh ấy nói hết chuyện nhà của anh ấy.
"...... Sự tình chính là như vậy, chú họ, anh họ c.h.ế.t trận, quốc gia đã cấp một khoảng tiền an ủi, trong nhà nhân khẩu nhiều, bọn họ đều là nữ nhân không nguồn thu nhập, mấy năm nay đều là anh và cha tiếp tế bọn họ.”
Sở Đại trước giờ chưa từng nghĩ sẽ cưới vợ sinh con, nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng c.h.ế.t nơi biên ải, ngoại trừ tiền thuốc lá, tiền mua kẹo hằng ngày, toàn bộ gửi về một phân cũng không lưu.
Cha của hắn, Sở Uyên cũng vậy, cô độc một mình, ngày thường ăn uống đều ở bộ đội, mỗi năm mặc quân trang cũng không cần mua quần áo, hai cha con tiền trợ cấp đề cấp cho phụ nữ, trẻ con Sở gia.
Cố Khanh Khanh nghe xong liền suy tư: "Chính là hiện tại con cái của bọn họ đều đã trưởng thành rồi nha. Anh nói cháu trai lớn đã 12 tuổi, hoàn toàn có thể trở thành sức lao động trong nhà. Đội sản xuất nhà em, nhà dì Triệu cách vách, em trai mới 9 tuổi thôi mỗi ngày đi học về cắt cỏ khô cho heo ăn, có thể kiếm được nửa sức lao động tráng niên."