Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:01
Lượt xem: 26

Nghe thấy tiếng chuông lạc đà, Cố Khanh Khanh bối rối không rõ nguyên nhân.

“Binh Đoàn đã dạy dân làng cách trồng cây trong nhà kính, Khanh Khanh, em là ngôi sao may mắn của thị trấn biên giới.” Người đàn ông dắt lạc đà, đi trên biển cát, chậm rãi dẫn cô đi về phía trước.

Cố Khanh Khanh được khen đến đỏ mặt.

Sa mạc thực sự rộng lớn vô biên, cho dù Cố Khanh Khanh ngồi trên một con lạc đà cao cũng không thể nhìn thấy được bên kia.

Người đàn ông đi phía trước vai rộng eo hẹp, bên hông buộc một cái dây lưng, làm vòng eo thêm tinh thế. Ánh mắt Cố Khanh Khanh đi theo người đàn ông, có thể nhìn thấy cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn cùng đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, lại nhìn lên trên trên thì bị mũ quân đội che khuất.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc.

Cô cuối cùng biết mình quên mang cái gì rồi!

Mũ rơm! Mũ rơm chú Dư cho cô, cô đang vắt ở trong nhà.

Mặt trời thiêu đốt trên đầu như đổ lửa, Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt.

Cố Thanh Liệt và những người khác đi qua đây, vừa lúc Sở Đại ôm em gái hắn từ lạc đà ôm xuống.

Đưa tay lên lau mồ hôi trên má em gái, hắn hỏi: "Vui chưa?"

Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa, khi nhìn thấy Sở Đại xoa đầu con lạc đà, cô cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Trước đây anh ấy cũng xoa đầu mình như thế này sao?!

Không thể nào nói được cảm giác thế nào, Cố Khanh Khanh khóe miệng co giật, con lạc đà này nhìn thật ngốc, còn cọ cọ đầu vào tay anh ấy nữa.

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn lạc đà, lắng nghe tiếng chuông lạc đà, nói với em gái: "Đừng nhìn nữa, về nhà kịp ăn cơm Khanh Khanh à!"

Vẫn theo lộ trình họ đi vào, chiếc xe tải quân sự quay đầu có trật tự, trên đường trở về, Cố Khanh Khanh không quên lời đáp ứng với lính gác, mang theo Cố Thanh Liệt bọn họ bò lên sườn núi hái quá dại, hai cái sọt lớn chứa đầy hạt dẻ, trái cây ném ở sau xe tải, an tĩnh bên chân các chiến sĩ.

Dư Phú Quý nhìn thấy Cố Khanh Khanh mang về nhiều thứ như vậy, cái đầu muốn bự thành đôi: "Con gái à, những thứ này chú cũng không rảnh xử lý, chú cho con cái kéo, con ra ngoài tự mình cạy ra đi."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vâng!"

Nhà ăn còn 20 phút nữa mới mở cửa phục vụ bữa tối, Cố Thanh Liệt huấn luyện xong rồi, một nhóm binh lính đồng thời ngồi xổm bên ngoài nhà ăn, dùng tay dùng chân bẻ, chưa đến giờ cơm toàn bộ đã lột ra hết.

Hạt dẻ tuy nhỏ, chỉ nhỏ hơn đầu móng tay cái một chút, nhưng rang lên ăn rất ngon, Cố Khanh Khanh đem toàn bộ hạt dẻ rửa sạch giao cho các chiến sĩ ban bếp núc.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đến doanh trại để lập kế hoạch huấn luyện trong vài ngày tới.

Cô đi tới lui ở nhà ăn vài phút thì đến giờ cơm, binh lính vào xếp hàng trật tự, đến chỗ lĩnh hộp cơm bắt đầu xếp hàng dài ăn cơm.

Cố Khanh Khanh đang nằm trên bếp, tựa đầu vào bệ bếp nhìn Dư Phú Quý rang hạt dẻ, nghe được đằng sau có người gọi cô.

“Em gái Khanh Khanh?” Là người lính gác đứng canh trước vẫy tay với cô: "Nơi này!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-97.html.]

"Chú ơi chú rang đi nha, than đã bắt lửa rồi, cháu ra ngoài nói chuyện."

Dư Phú Quý nhìn cái con bé hấp tấp chạy đi, nhịn không cười ra tiếng.

Trong Binh Đoàn, chắc con bé không nói chuyện với đám heo bên kia được thôi, lần trước đi sang chỗ chuồng heo bên kia chỗ đất trồng bí đỏ, lão Chu còn nói với hắn, có Khanh Khanh lại đây, Binh Đoàn náo nhiệt hơn nhiều.

Hắn đang hốt phân heo còn có thể bị chụp lại nói chuyện một hồi, rồi tranh thủ xúc phân heo về nhà bón phân.

Lúc đó hắn nói với Lão Chu: "Quý trọng đi, chờ Khanh Khanh cùng Sở Liên Trường kết hôn, họ sẽ đến Bạch Sa đóng quân, đến lúc đó ông chỉ có thể nói chuyện với heo."

Lão Chu không phải không có tiếc nuối, cứ thở dài liên tục.

Anh lính canh đứng gác lấy miếng đậu rán, sờ đậu phộng rang cho cô: "Em gái, táo cùng hạt dẻ của anh đâu?"

Cố Khanh Khanh vươn tay nhận lấy, thả đậu phộng giòn giòn trong miệng: "Táo ở trong rổ, hạt dẻ ở trong nồi, chú Dư đang rang, chờ lát nữa đưa cho anh nha."

"Được, ngày mai anh đi ra ngoài huấn huyện, anh mang cho em quả quýt ăn nha!"

“Vâng!" Hai người vui vẻ thương lượng thật tốt, Cố Khanh Khanh xoay người, đ.â.m vào một cái ôm vững chắc, đầu đáp ở cằm của một người đàn ông.

“Đau không?” Thấy nàng che đầu, Sở Đại thấp giọng hỏi.

Cố Khanh Khanh nước mắt lưng tròng gật đầu, tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa trán của cô: "Anh bồi thường cho em phần thịt?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được nha!" Cố Khanh Khanh không chút do dự ừ rồi.

Cuối cùng Sở Đại cũng biết tại sao Cố Thanh Liệt luôn bị cô em gái này chọc tức đến dậm chân.

Buổi chiều, Cố Khanh Khanh trở lại khu nhà quân nhân nghỉ ngơi, Sở Đại bị cảnh vệ viên bên cạnh Quan Huân gọi đến đoàn bộ.

“Thủ trưởng.” Hắn sửa sửa quân trang, ở ngoài cửa nghiêm cúi chào.

“Vào đi.” Quan Huân từ sau bàn ngẩng đầu nhìn lên, nói với hắn: "Đóng cửa."

Sở Đại nghe lời làm theo, sau khi đóng cửa lại, vẻ sắc bén thường ngày rút đi: "Chú Quan, chú tìm con có việc sao? Đơn xin kết hôn đã phê xuống rồi?"

“Nhóc con vội vàng sao?” Quan Huân hiếm thấy hắn ngoài đánh nhau còn để bụng chuyện khác, buông bút máy trong tay: "Nào có nhanh như vậy, chờ một chút đi."

Bộ đội đã có người đến thôn Đại Truân Tử để kiểm tra lý lịch gia đình của Cố Khanh Khanh, bất quá Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương đều là quân nhân trong quân đội, một người còn ở trong quân đội điều kiện vô cùng nghiêm ngặt, nghĩa là không có vấn đề gì.

“Cháu ngồi đi.” Quan Huân chỉ vào chiếc ghế trước bàn hỏi: “Cháu có viết thư cho trưởng bối về việc này không?"

Sở Đại sửng sốt một chút, vô vị mà đáp: "Không có, ông ấy không thèm để ý chuyện của cháu."

"Hai cha con các người là một cái khuôn mẫu khắc ra, tính tình xấu vừa ngạnh, ai cũng không chịu cúi đầu." Quan Huân thở dài, hắn đã nói vô số lần rồi, hiển nhiên không muốn nhắc lại, người trước mắt nghe không vào, ngược lại hỏi một sự kiện khác ——"

"Cháu muốn mang người nhà tùy quân Trú Đảo?"

Loading...