Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:58
Lượt xem: 22
Anh lính ngồi bên ghế lái dùng cùi trỏ gõ lên kính, miệng không phát ra tiếng, mở khẩu hình gọi: "Em gái."
Người lính lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu cười thành tiếng, đánh thức Sở Đại đang nhắm mắt ngồi ở đó.
Sở Đại mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, nhìn thấy cô gái dán người vào cửa sổ, hắn trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày.
Nắm tay cô ấy chặt hơn một chút.
Cố Khanh Khanh phát hiện anh ấy đã tỉnh, xoay người lại, ngượng ngùng cười cười: "Anh trai, anh ngủ thêm một lát."
Sở Đại khẽ lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười hỏi: "Đẹp sao?"
Cố Khanh Khanh lại gật đầu lia lịa: "Đây là lần đầu tiên em đến sa mạc! Dù nhìn thế nào cũng không thể thấy được bờ bên kia, không nghĩ tới nơi này còn có cái hồ, em cho rằng ở sa mạc không có cây cối."
Sở Đại ngẩng đầu ngả ra sau, tay phải vô thức sờ vào túi quần, ngón tay chạm vào hộp thuốc lá, liếc nhìn cô gái bên cạnh đang vô cùng thích thú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cười cười thu tay lại, lấy ra hai viên kẹo.
Hai người cùng ăn kẹo, mắt Cố Khanh Khanh cứ dán vào người Sở Đại, ánh mắt lấp lánh, niềm vui trong mắt không một chút xíu che giấu.
Sở Đại nhướng mày nhìn, hất cằm về phía hai người trước mặt, Cố Khanh Khanh hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu.
Tới nơi, đã gần chín giờ rưỡi, Cố Thanh Liệt đưa binh lính đi huấn luyện trước.
Sở Đại muốn cùng đi qua đó chỉ đạo, quay sang dặn dò Cố Khanh Khanh: "Em ở chỗ này đi xuống một chút cũng có thể, không thể rời khỏi chung quanh xe, rất dễ bị lạc đường."
“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cầm năm viên kẹo mà Sở Đại đưa khi xuống xe, nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo sữa thỏ trắng.
Cô là cái người không thể ngồi yên, bảo cô ngồi yên đợi trên xe là không thể rồi, đẩy cửa xe ra nhảy xuống, Cố Khanh Khanh đi vòng vòng quanh một đoàn xe dài.
Xa xa một hàng cây Hồ Dương thẳng tắp, ngọn nhòn nhọn đ.â.m thẳng lên trời xanh, không một gợn mây, mặt trời đem hạt cát nướng đến cực nóng, cô khom lưng vọc cát một chút, trong lòng thầm nghĩ, tiếc thật đấy.
Vừa rồi đi qua đoạn trước khi vào sa mạc không hái ít hạt dẻ, giờ ngồi vùi hạt dẻ xuống cát, cô cũng chẳng buồn chán như vậy.
Cố Khanh Khanh dùng tay và ngón chân đá vào cát rồi đi về phía trước. Cát và bụi nổi lên rơi xuống phần trên của chiếc giày. Cô không quan tâm. Dùng mũi chân viết ra tên Sở Đại, Cẩu Đản, Cậu Thặng, gió thổi qua, mặt cát trở lại y như cũ.
Đột nhiên trên đầu vang lên một tiếng thét dài, cô ngẩng đầu lên xem, một con chim lớn bay xẹt qua chân trời, bay vút lên trời cao.
Là diều hâu!
Cố Khanh Khanh đưa tay vẫy vẫy lên bầu trời, hét lớn giữa không trong: "Này, mi có nghe thấy không? Sao diều hâu ở Biên Thành gầy dữ vậy? Ở thôn Đại Truân Tử diều hâu béo lắm đấy! Thường xuyên ăn gà con, mi có phải đói đúng không?"
Diều hâu đột nhiên lặn xuống, gần như xà xuống đỉnh đầu của cô, rồi kêu một tiếng kêu thảm thiết xa xăm.
Biến mất khỏi tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-96.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh dựa vào cửa xe, vỗ vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh lại, thì thào nói: "Hung dữ ghê luôn ..."
Cô ngồi xổm xuống dưới bóng của đoàn xe chơi cát tầm hơn nữa tiếng, mơ mơ màng màng buồn ngủ tính bò lên xe ngủ thì nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng.
Cuối sa mạc, người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục, dáng người cao gầy, trên tay cầm một sợi dây thừng.
Sau lưng anh ấy là một con lạc đà.
Cơn buồn ngủ của Cố Khanh Khanh biến mất.
Cô hét lên, chạy lon ton về phía người đàn ông, lao mình vào vòng tay anh ấy.
Sở Đại kêu lên một tiếng, Cố Khanh Khanh mới nhớ trên người anh ấy có vết thương.
“Anh trai.” Cô lùi lại một bước, thần sắc hoảng loạn, tay chân luống cuống, muốn xem vết thương của anh ấy có bị nứt ra không, mà lại không dám cởi cúc áo anh ấy ra.
“Anh không có việc gì." Sở Đại xoa xoa mái tóc rối bù của cô gái nhỏ, tay đáp ở bên hông, hơi dùng sức tha người lên trên.
Cố Khanh Khanh lấy lại tinh thần thì người đã ngồi trên lưng lạc đà.
“Nắm lấy dây cương." Tiếng Sở Đại nhắc nhở.
Cố Khanh Khanh nhất nhất làm theo.
Lạc đà bước đi chậm rãi thong thả, Sở Đại cầm lấy dây thừng đi tới trước mặt cô, mang cô đi giữa sa mạc.
“Anh trai.” Cô hơi nghiêng người, muốn nói chuyện với Sở Đại.
Sở Đại lùi lại một bước, đi tới bên cạnh: "Làm sao vậy em?"
"Con lạc đà này anh ở đâu tìm đến vậy?"
"Bên này có hai cái thôn, cách nhau bởi sa mạc, phương tiện di chuyển của họ là lạc đà. Vừa rồi, anh tình cờ gặp một ông chú, hỏi mượn." Sa mạc chính là điểm cuối biên giới bọn họ cần bảo hộ, có quân địch trà trộn vào trong, bắt lấy con trai của ông chú đó, là Sở Đại cứu được.
Ông chú tự mình nuôi một đội lạc đà, giúp đỡ thôn dân vận chuyển đồ đạc, vừa lúc Sở Đại hỏi mượn một con.
“Vậy cưỡi xong chúng ta có phải đưa lạc đà trở về không?” Ánh mắt Cố Khanh Khanh đầy chờ mong, cô thực sự muốn xem ngôi làng bên cạnh sa mạc như thế nào. Lấy nước ở đây có vẻ không thuận tiện lắm, bọn họ làm sao trồng rau.
Làm như là hiểu ý, Sở Đại sờ sờ con lạc đà: "Thôn trang cùng Binh Đoàn tình huống tương tự nhau, đất giáp ranh sa mạc, là đất cát, trồng nhiều là bí đỏ khoai lang, không mọc ra rau xanh."
“Chúng ta có thể giúp bọn họ trồng được mà!” Cố Khanh Khanh nóng nảy.
Sở Đại cười tủm tỉm ngước mắt nhìn cô gái trên lạc đà.
"Khanh Khanh, em đã giúp được bọn họ rồi."