Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:56
Lượt xem: 26

Sở Đại an tĩnh nghe cô gái nhỏ nói xong, đáy mắt ẩn ẩn buồn cười, vừa chua sót.

Cô gái nhỏ cho rằng hắn sợ người nhà em ấy? Hắn đường đường nam nhân sao có thể nghĩ quanh nghĩ co sợ hãi như vậy, huống chi từ hai anh em họ hắn phần nào nhìn ra được tính cách của người Cố gia.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em ấy, Sở Đại đưa tay vén mớ tóc mai bay lung tung trước mắt cô gái nhỏ, không đáp mà hỏi lại: "Ngày mai em có muốn cưỡi lạc đà không?"

Cố Khanh Khanh nghĩ đến ngày mai có thể cùng Sở Đại đi sa mạc chơi, hưng phấn đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại thì trời vừa hừng sáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô xốc chăn đứng dậy, ngáp một cái, đi tắm rửa, đến nhà ăn ăn sáng rồi đến chỗ trạm gác quân doanh chờ xe huấn luyện dã ngoại đi tới.

Bảo vệ ở cổng không thể nói chuyện, Cố Khanh Khanh đứng ở cách bọn họ chừng nửa thước, tự mình nói chuyện với chính mình: "Anh trai, em muốn đi theo bộ đội đi sa mạc huấn luyện dã ngoại đấy, em nghe nói trên đường đi rất nhiều quả dại, anh muốn ăn cái gì em mang về cho anh nha!"

"Nếu không mang dưa hấu nha? Lần trước anh hai em hái dưa hấu cho em rất ngọt, cơ mà khả năng có thể không có nha. Quả quýt em nghe nói ăn cũng ngon, quả táo được không? Ngày hôm qua em cùng thím Dư đi Cung Tiêu Xã trên sườn núi nhìn thấy một cây táo ngoài đường, trái quá trời! Cơ mà lúc đó gió cát lớn quá em không leo lên hái được, hình như còn có sơn tra cùng hạt dẻ nữa ..."

Binh Đoàn cách sa mạc một đoạn khá xa, đất bên này mặc dù là đất cát nhưng được cái cây ăn quả phát triển tươi tốt, trái to, ngọt lịm.

Cố Khanh Khanh ngồi xổm người xuống, hai tay chống cằm, không người đáp lại cũng cứ ngồi lảm nhảm: "Anh trai các anh muốn ăn cái gì à? Hay là mỗi thứ em hái một ít đi? À vậy phải mang theo sọt đựng nhỉ?"

Nghĩ đến là làm ngay, Cố Khanh Khanh đứng dậy cất bước chạy về phía nhà ăn, trong miệng còn nhắc mãi: "Em phải mượn chú Dư hai cái sọt mới được, dù sao đi xe không phải vác, hạt dẻ quá góc cạnh cũng không thể làm rách quần áo, nếu trở về mẹ nhìn thấy quần áo mới bị rách thể nào cũng nói em là cái đồ mài quần áo ..."

Chờ cô mượn được hai cái sọt lớn từ chỗ Dư Phú Quý, xe vừa lái khỏi kho quân doanh, xe tải quân đội bên trên đầy chiến sĩ s.ú.n.g vác trên vai.

“Khanh Khanh, em ngồi phía sau với Sở Liên Trường, chúng ta đi trước.” Cố Thanh Liệt từ cửa xe nhoài ra vẫy vẫy.

"Vâng!"

Chờ hàng xe phía trước đi xong thì có chiếc xe phía sau dừng lại, cửa xe phía sau mở ra, từ bên trong vươn ra một bàn tay trắng nõn.

Cố Khanh Khanh cong mắt cười, cầm lấy tay anh ấy, nắm chặt, giẫm lên xe,

“Lái xe đi.” Sở Đại nhìn kính chiếu hậu khẽ gật đầu với người lính phía trước.

"Vâng, Liên Trường!"

Cố Khanh Khanh nhìn sườn mặt của anh ấy, phát hiện khí chất của anh ấy hoàn toàn không giống bình thường, càng tiếp cận, cô càng phát hiện anh ấy trở về khí chất lần đầu tiên cô gặp mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-95.html.]

Cao ngạo, lạnh lùng, trầm lặng, con ngươi nhìn người khác như là chim ưng hung dữ.

Cô lại gần anh hơn một chút, đùi hai người kề sát nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh ấy cách tầng vải mỏng.

Cực nóng, cực mãnh liệt.

Cố Khanh Khanh biết đây là trên xe, còn đi huấn luyện, không thể làm ra những cử chỉ thân mật, cũng không thể cùng anh ấy nói chuyện, cô thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi ngang qua gác cửa, vừa lúc đổi người gác, hai bên chào nhau bằng quân lễ, chiến sĩ đứng gác lúc nãy thấy chiếc xe chạy chậm chậm đi ra, chạy theo sau vài bước, gân cổ kêu lên: "Em gái! Táo, mang cho anh trai ít táo nha! Hạt dẻ cũng được, mang về cho ban bếp núc rang!!!"

“Được nha!” Cố Khanh Khanh nhoài người ra khỏi xe vẫy tay với lính canh phía sau: "Em nhớ kỹ rồi nè!!!"

Hạt dẻ rang sao? Cô đã lâu rồi chưa ăn qua nha!

Sở Đại một tay ôm eo cô gái nhỏ kéo lại, đợi người ngồi xuống, ánh mắt dịu đi phần nào mắng: "Làm như vậy rất nguy hiểm, có biết không?"

“Em biết rồi.” Cố Khanh Khanh lè lưỡi xấu hổ nhìn anh ấy. Thấy anh lái xe cùng anh chàng mặt tròn bên cạnh đang nín cười, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại.

Sở Đại nhếch miệng cười một cái, rất nhẹ, tai trái nắm lấy tay phải của Cố Khanh Khanh, đặt trên đùi chính mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhắm mắt lại chợp mắt.

Cố Khanh Khanh hai má đỏ bừng, lòng bàn tay của người đàn ông bên cạnh nóng bừng làm cô thất thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lấp đầy.

Cát bụi quay cuồng ngoài cửa kính ô tô, cây cối hai bên đường thưa thớt, mọc cũng không tốt, bộ dạng suy dinh dưỡng trầm trọng.

Càng đến gần sa mạc, càng thiếu nước, cây cối ngày càng ít, cuối cùng một chút xíu màu xanh lục cũng không có.

Bánh xe không ngừng lăn, gió cát ập vào mặt, Cố Khanh Khanh vội đóng cửa lại, cách cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Lái xe được một đoạn đường nữa, đằng xa có một chấm nhỏ màu xanh lam, khi xe đến gần, Cố Khanh Khanh kinh ngạc không ngậm được miệng.

Ao hồ!!! Một cái ao thật là lớn!!!

Mặt nước phản chiếu màu xanh của bầu trời, và cái bóng thẳng tắp của Hồ Dương lăn tăn trên mặt nước.

Cô nhịn không được ép mặt vào cửa kính, như thế xem cảnh đẹp nhất của thế gian, làm hai đồng chí phía trên nhìn cô như vậy, nín không được cười.

Loading...