Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:55
Lượt xem: 32

“Thật tiếc là năm nay tôi không có ngày nghỉ, bằng không đi theo uống chén rượu mừng a." Triệu Trạch lắc đầu tiếc hùi hụi.

“Chuyện này đơn giản mà a!" Tôn Thục Phân đột nhiên vỗ đùi, thanh âm vang vang, là dùng nhiều sức lực.

"Khanh Khanh cũng coi là người Binh Đoàn đúng không? Các người đều coi con bé là em gái, này, hay là ở Binh Đoàn đãi tiệc rượu đi. Đến lúc đó đi sang quân khu Phương Nam lại đãi tiệc rượu một lần, về nhà Khanh Khanh lại đãi thêm một lần, như vậy không được rồi sao?"

Nói thì lòng vòng nhưng cơ bản ai nấy đều nghe hiểu.

Cố Thanh Liệt huých vào cánh tay của Sở Đại, cắn bánh bao thịt nói: "Cậu thấy thế nào? Nếu không chờ báo cáo kết hôn phê xong thì trước đãi tiệc rượu, để các anh em dính chút không khí vui mừng? Cậu năm sau đi đảo Bạch Sa trú đảo, về sau có thể trở về không còn chưa nói được, không chừng về sau lưu lại hải quân làm tư lệnh ha ha, để mà gặp anh em Binh Đoàn thật khó!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh sắc mặt trầm xuống khi nhắc tới những chuyện này, cúi đầu chọc chọc cơm trắng trong chén, thỉnh thoảng lại đảo mắt liếc nhìn người đàn ông bên kia.

Thấy vành tai cô gái nhỏ đỏ lên, Sở Đại buồn cười, cô gái nhỏ bình thường lá gan lớn thật sự, nói đến chuyện cưới xin thì biến thành chim cút.

Đáng yêu vô cùng.

“Lão Sở?” Triệu Trạch lơ đãng gọi hắn, nhìn theo tầm mắt của hắn, bĩu môi: “Kết hôn rồi về mỗi ngày nhìn ngắm, bây giờ ngọt ngọt dính dính làm gì, hỏi cậu đấy, có làm tiệc rượu không?"

“Làm đi.” Sở Đại liếc hắn một cái: “Tôi phải mời anh rể Binh Đoàn uống rượu mừng."

Cố Thanh Liệt cười vỗ vai hắn: "Về sau mà dám bắt nạt em gái tớ, cậu ước lượng xem, tôi đem nguyên Binh Đoàn sang đánh cậu một trận."

“Không dám không dám.”

Một bữa ăn hòa thuận vui vẻ, đàn ông trò chuyện vui vẻ, Tôn Thục Phân cùng Hứa Niệm thương lượng làm cho bọn nhỏ quần áo thế nào. Cố Khanh Khanh miêu tả quần áo lúc nhỏ của mình.

Tôn Thục Phân cảm khái: “Khanh Khanh, mẹ cháu khéo tay quá." Cô là lần đầu tiên nghe thấy quần áo bị thủng lỗ còn có thể dùng hình động vật nhỏ vá lại.

Cố Khanh Khanh nghĩ đến mẹ, trong lòng một mảnh ngọt ngào: "Mẹ đối với cháu tốt nhất!"

Sở Đại yên lặng cầm đũa ăn cơm, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-94.html.]

Cố Thanh Liệt bề ngoài vô tư mà tâm tư tinh tế thật sự, tình huống Sở Gia hắn đã rõ rành rành, tự nhiên hắn biết anh em này của hắn từ nhỏ đã mất mẹ, cha hắn còn oán hắn, bởi vì sinh hắn mà mẹ hắn mới không còn.

"Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt cố ý chuyển chủ đề, "Ngày mai, anh trai đi dã ngoại huấn luyện, em có muốn đi xem không? Tới lâu như vậy anh trai còn chưa mang em đi ra ngoài một chuyến đâu."

"Em có thể đi sao?" Cố Khanh Khanh nghe được ra ngoài đi chơi lập tức lên tinh thần hai mắt tỏa sáng: "Anh trai, sa mạc có phải có lạc đà không?"

“Có chứ, đương nhiên là có, còn có thể cưỡi lạc đà!” Cố Thanh Liệt vỗ vai người bên cạnh: “Lão Sở, ngày mai cậu đi theo chỉ đạo đi, vừa lúc Khanh Khanh đi theo cậu.”

“Được.” Sở Đại không nỡ từ chối ánh mắt mong đợi của cô gái nhỏ.

Cơm nước xong, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm giúp dọn dẹp bát đĩa và lau bàn, Cố Thanh Liệt đi tuần nên rời đi trước, Triệu Trạch thì chào rồi trở về phòng y tế.

"Được rồi, Khanh Khanh cháu trở về đi, mấy cái chén này thím rửa là được. Tiểu Hứa giúp thím cho mấy cái bánh bao vào trong nồi hâm nóng đi, chờ lão Dư nhà thím về hắn ăn." Tôn Thục Phân miệng thì nói để chồng ăn ở nhà ăn, trong lòng vẫn là nhớ thương.

“Được rồi.” Hứa Niệm đáp lời.

Cố Khanh Khanh thấy thật không có việc gì yêu cầu mình làm, lau bàn xong thì đi ra ngoài, vừa bước ra sân đã thấy bóng dáng mảnh khảnh dưới ánh trăng.

Sở Đại đứng thẳng người nơi đó, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời.

Cố Khanh Khanh bước tới, giẫm lên bóng của anh ấy, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Qua một lúc thật lâu, cô nhẹ giọng gọi: "Anh trai."

Người đàn ông nghiêng đầu ngoái lại nhìn cô gái nhỏ.

"Ông bà em tính tình đều thực tốt, rất ít cùng người khác cãi nhau, cùng người ở quê, hàng xóm đều rất hòa thuận. Cha em nhìn khờ chứ tâm tư rất cẩn thận, đối với mẹ em đặc biệt tốt. Chú hai em là thợ mộc, còn để lại cho em không ít gỗ tốt, nói chờ em xuất gia làm hồi môn cho em, giường ngủ, ngăn tủ 5 ngăn đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết. Chú ba làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, là đầu bếp, nấu cơm thực sự ngon lắm, chờ anh cùng em trở về cùng chú nhỏ với các anh trai đi ra ruộng mò ốc đồng được không? Chú ba nấu món tía tô xào ốc đồng là ngon nhất!"

"Còn có anh trai em nữa, bọn họ tính cách đều đặc biệt tốt, rất hòa đồng."

“Anh trai, đừng lo lắng nha, cả nhà em đều sẽ đối tốt với anh!" Cố Khanh Khanh đôi mắt trong veo như thủy tinh, ngẩng cổ nhìn Sở Đại, ánh mắt sao long lanh như sao trời.

Loading...