Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:52
Lượt xem: 34

"Nha, mọi người đến rồi? Ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm đi." Tôn Thục Phân mở lồng hấp, vỗ cái bàn tay đen thui xuất hiện: "Thằng nhóc thúi, đi rửa tay đi."

Dư Húc mặc cái quần rách đũng trề môi, thiếu chút nữa thì khóc nhè, cuối cùng vẫn là thành thành thật thật đi theo chị gái ra bên ngoài rửa tay.

Sáu lớn hai nhỏ ngồi xung quanh cái bàn vuông, Tôn Thục Phân cấp cho hai đứa nhỏ một bữa cơm long trọng: "Chính các con tự mình ăn ha, bữa ăn hôm nay là đem hết phiếu gạo phiếu thịt trong nhà ăn rồi."

“Nào còn dùng ngài tiếp đón, em đói c.h.ế.t rồi, không khách khí với chị dâu nữa nha." Cố Thanh Liệt mới huấn luyện xong một thân mồ hôi, Cố Khanh Khanh ngồi cạnh anh trai có chút đau đầu, ánh mắt nhìn Sở Đại xin giúp đỡ.

Sở Đại hiểu ý, đứng dậy đổi chỗ ngồi với cô.

Một chiếc bàn vuông bốn cái băng ghế dài, Cố Thanh Liệt và Sở Đại ngồi cùng nhau, Hứa Niệm bên cạnh Triệu Trạch, Tôn Thục Phân ngồi cùng Dư Húc sẵn tiện gắp đồ ăn cho con trai nhỏ, còn Cố Khanh Khanh ngồi với Dư Thỏ.

“Thím à, nếu không kêu chú Dư về đi?" Cố Khanh Khanh cầm cái bánh bao thịt cho Dư Thỏ, chính mình cầm một cái ăn, bọn họ hôm nay vận khí tốt, cắt được thịt ba chỉ, cắn một miếng bóng mỡ, ngon ơi là ngon.

Không biết khi chú Dư băm thịt còn trộn thêm cái gì, ăn vừa thơm mà không béo, cô còn không tính ăn cơm, ăn hai cái bánh bao thịt là được, đủ no.

Mặc kệ hắn, hắn ăn nhà ăn được rồi." Tôn Thục Phân nghi hoặc nhìn ba chàng quân nhân ngồi đực ra đó: "Ăn đi? Sao không động đũa? Ngượng ngùng sao?"

Cố Thanh Liệt và Sở Đại đưa mắt nhìn nhau, hai người họ nhìn Cố Khanh Khanh đang ăn uống vui vẻ mà ngập ngừng.

Sở Đại khẽ cười: "Lão Cố, cậu không đói sao? Mau ăn đi."

"Bệnh nhân ăn trước đi."

Cố Thanh Liệt bắt đầu ân cần nhường nhịn lẫn nhau: Cậu ha, gầy đến lòi xương rồi, đây tôi cho cậu cái bánh bao lớn nhất."

"Cái gì lớn mà không lớn, chị bao đều giống nhau, chút tay nghề này vẫn phải có." Tôn Thục Phân không biết hai cái người này có tật xấu gì, nhiệt tình cầm cái bánh bao bỏ vào trong chén Triệu Trạch: "Triệu quân y, cậu ăn đi."

Mở cái lồng hấp nóng hôi hổi, làm mờ cái kính mắt của Triệu Trạch, một tầng hơi nước.

Hắn không có nhiều cố kỵ như vậy, lấy góc áo lau cái kính: "Chị dâu, bánh bao cùng miến hầm này là chị cùng vợ em làm, em gái Khanh Khanh có nhúng ta hay không?"

“Ôi trời!" Thì ra là lo lắng việc này a, Tôn Thục Phân cười ngả trước ngả sau, nước mắt muốn chảy ra: "Yên tâm, chị nhìn chằm chằm, Khanh Khanh chỉ thêm nước, còn những trình tự khác đều không qua tay con bé, từ khi các người tiến vào con bé vẫn luôn ở bệ bếp thêm coi lửa thôi."

Hứa Niệm cũng mím môi cười.

Cố Khanh Khanh xem như hiểu ra rồi, ánh mắt bất thiện đảo qua khuôn mặt ba người đàn ông, hừ một tiếng: "Thích ăn thì ăn, không thì thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-93.html.]

Cố Thanh Liệt thực sự đói thảm, xác nhận không phải kiệt tác của em gái hắn, một tay bắt lấy cái bánh bao thịt, một tay cầm chiếc đũa ăn miếng, miếng thịt heo hầm mềm, ăn vào miệng là tan.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chị dâu, tay nghề của chị khá nha."

“Không phải sao? Cũng không nhìn xem chồng chị là ai, mấy cái tay nghề áp đáy hòm của hắn chị đều học được." Tôn Thục Phân càng nói càng đắc ý, thấy con gái ăn ngon lành, trong lòng càng vui vẻ.

Bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, trước kia ăn chút thịt là đãi ngộ chỉ có tết mới có, còn luyến tiếc không dám ăn một lần, lúc nào cũng chừa một ít để thăm người thân, về nhà mẹ đẻ cũng có chút mặt mũi.

Bởi vì thời tiết nóng bức, lò hấp trên bếp vẫn tiếp tục tỏa nhiệt, Cố Thanh Liệt đã bắt đầu cởi cúc quân phục, vắt áo khoác bên cạnh bồn rửa chén: "Lão Dư cưới được chị dâu thật là phúc khí, không giống Sở Liên Trường nhà chúng ta, về sau phải buộc Triệu Quân Y vào lưng quần mới dám ăn cơm em gái em nấu đấy!"

Triệu Trạch trong lòng cũng sợ hãi, đồng tình mà nhìn Sở Đại: "Báo cáo kết hôn của cậu khi nào được phê? Trước làm tiệc rượu trước hay là xả chứng?"

Tôn Thục Phân và Hứa Niệm cũng nhìn về phía nhân vật chính, Cố Thanh Liệt trong miệng cắn bánh bao, mắt cũng không chớp chờ Sở Đại trả lời.

Sở Đại mỉm cười nhìn Cố Khanh Khanh: "Báo cáo không phê nhanh như vậy, phải chờ thẩm tra chính trị xuống dưới. Không nóng nảy xả chứng, tôi muốn trước mang em ấy về nhà gặp trưởng bối, cưới hỏi đàng hoàng."

Cố Khanh Khanh nghe xong lời này, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cằm khẽ nâng cùng anh trai khoe khoang, dùng ánh mắt mà nói: "Xem, xem nam nhân em chọn."

Cố Thanh Liệt nhếch miệng, chuyện, đây là em rể hắn tự mình chọn mà lại.

Sở Đại từ nhân phẩm đến ngoại hình hắn đều đã tìm hiểu rõ ràng, bằng không không yên tâm giao em gái cho cậu ấy.

"Kia tình cảm thật tốt." Tôn Thục Phân híp mắt cười: "Khanh Khanh mới ở Binh Đoàn được một tháng, cuối năm là có thể mang con rể về nhà rồi."

“Lão Cố, cậu cuối năm cũng nghỉ phép chứ?" Triệu Trạch hỏi Cố Thanh Liệt: "Cùng Khanh Khanh và Sở Liên Trường đi quân khu Phương Nam? Tôi nhớ cậu có ông anh trai ở quân khu Phương Nam làm phi công?"

“Ôi cha, là phi công à!" Tôn Thục Phân sững sờ một lúc, mặc dù lão Dư cùng nhà mẹ đẻ Hàn Liên Tâm thím hai Khanh Khanh cùng một thôn. Nhưng là Dư Phú Quý đã nhập ngũ quá lâu rồi, cô không biết tình huống nhà chồng của Hàn Liên Tâm. Có mỗi chồng cô cùng Cố Thanh Liệt nói chuyện thì biết hắn là cháu trai của Hàn Liên Tâm, hắn còn một anh trai ở quân khu Phương Nam.

Nhưng Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nói rằng anh hắn là phi công!

Thời buổi này, tham gia quân ngũ đã có địa vị cao? Làm phi công càng thêm là bảo bối quốc gia! Hàn Liên Tâm này hai đứa cháu trai một đứa tiền đồ, một đứa còn tiền đồ nhiều hơn nữa.

"Cùng nhau đi chứ, năm nay nghỉ phép được dài, tôi đã nhiều năm chưa trở về nhà, anh trai tôi bên kia kỳ nghỉ không quá dài, em gái chuẩn bị kết hôn vừa lúc hỏi xem hắn có thể cùng nhau về nhà hay không?"

Cố Khanh Khanh kết hôn, là anh trai phải trở về, nếu là Cố Xán Dương không có kỳ nghỉ thì hắn xin nghỉ.

Nhân sinh đại sự của em gái, bọn họ cần thiết có mặt.

Loading...