Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:18
Lượt xem: 29
Cố Thanh Liệt run run, thắt dây lưng quần đi theo phía sau: "Cậu biết hôm nay Khanh Khanh hỏi tớ cái gì không?"
"Hả?" Nam nhân rốt cuộc cũng chịu bố thí một ánh mắt cho hắn.
"Con bé đáng thương hề hề hỏi tớ, cha liệu rằng có không thích con bé hay không?"
Sở Đại im lặng một hồi, sau đó kiên quyết nói: "Không cần lo lắng."
Cố Thanh Liệt thở phào nhẹ nhõm, muốn đ.ấ.m n.g.ự.c anh em một cái. May là nhớ người anh em này bị thương.
Ngượng ngùng rút tay về, Cố Thanh Liệt cười khan: "Sẽ không thì tốt nhất ha, tớ chỉ có một em gái bảo bối này thôi hà, nhà tớ nuôi thành tâm can bảo bối, hy vọng cậu cũng vậy."
“Sẽ.”
Cố Thanh Liệt cùng Sở Đại song song đi về phía nhà ăn: "Khanh Khanh đối với cậu thật để bụng, còn nói muốn cùng lão Dư, còn có chú ba của tớ học nấu ăn, tới đảo Bạch Sa sẽ nấu ăn cho cậu ăn."
Giọng nói ít nhiều cười điêu khi có người chuẩn bị gặp họa.
"Đó là cảm tình tốt!"
“Ố ồ, vậy sao?" Cố Thanh Liệt nghĩ thầm, cậu giả vờ đi, đến lúc đó xem có bình tĩnh nổi không?
Ba người phụ nữ Cố Khanh Khanh đi đến tận 2h chiều mới trở về, Tôn Thục Phân cắt vải, còn mua bột mì tinh cùng thịt, cô muốn lấy phiếu thịt trả đã bị Cố Khanh Khanh giành trước, lúc trở về còn cứ lải nhải mãi.
"Hai người thật là, một đứa cướp mua thịt, một đứa cướp mua đường, thím có thể không ra nổi chút tiền này sao?"
Tôn Thục Phân lải nhải: "Vừa lúc buổi chiều để chú Dư đem băm nhỏ thịt, chúng ta về khu nhà quân nhân làm bánh bao?"
"Khanh Khanh, Tiểu Hứa, hai đứa biết làm không?"
Cố Khanh Khanh hơi ngượng ngùng: "Cháu sẽ cố gắng."
Hứa Niệm: "Cháu cũng thử xem."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Thục Phân: "... Thôi đi vẫn là thím tự mình làm, bất quá hai đứa phải học, đến lúc ra đảo rồi không tính nấu ăn cho chồng à? Thím nghe nói ra đảo, dọc bờ biển cá tôm nhiều lắm. Xách cái thùng tùy tiện nhặt là có, các người có lộc ăn a."
Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Cô rất thích ăn cá, nhưng mỗi năm đến cuối năm dọn ao mới có thể chia mấy con lớn lớn, còn lại cũng chỉ chờ anh trai đi sông bắt, mà con nào con nấy đặc biệt nhỏ.
Trong sông cá cũng không có nhiều, người dân ở hai cái thôn chỉ có một con sông, trong nhà có con trai ai không muốn xuống sông bắt cá cải thiện thức ăn trong nhà.
Khi trở về khu nhà Quân Nhân, Dư Thỏ và Dư Húc được Tôn Thục Phân dặn dò chơi ở trong nhà, phải ở nhà ngoan mẹ mới mua kẹo cho ăn.
Nhìn thấy Tôn Thục Phân vác rổ trở về hai đứa nhỏ nhảy nhót chạy ào ra.
Mẹ! Chị!! Chị A Niệm !! Dư Thỏ duỗi tay nhỏ bé ra: "Muốn ăn kẹo!"
Dư Húc bắt chước làm theo chị: "Muốn ăn kẹo!"
Hứa Niệm phân phát kẹo cho hai chị em, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ đi xa nhịn không được cười cười, ánh mắt có chút mất mát.
Giá mà cô và anh Trạch có thể có một đứa con dễ thương như vậy thì tốt rồi.
“Thím.” Cố Khanh Khanh xách đồ vật đi ra phía hậu viện: "Tiểu Thỏ đưa đi học chưa thím?"
Tôn Thục Phân khuôn mặt u sầu: “Ở quê học đến lớp 3 rồi, thím nghĩ đến Binh Đoàn rồi sẽ xem trường học ở đâu, hôm nay xem rồi, có chút xa quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-92.html.]
Điều kiện ở Binh Đoàn quá gian khổ, cơ hồ không có người nhà tùy quân, thủ trưởng không suy xét đến mở trường tiểu học cho con cháu quân nhân, mà cũng có ai đâu mà mở.
Dư Thỏ năm sau đã mười tuổi rồi, mà không biết bao nhiêu chữ, cô cùng lão Dư cũng không có nhiều văn hóa gì, chỉ hy vọng con cái có tiền đồ hơn cha mẹ một chút, như vậy làm cha mẹ cũng phần nào yên tâm.
"Chú Dư không phải sáng nào cũng đi chợ mua đồ ăn sao thím, thím bảo chú ấy mang Tiểu Thỏ đi học, vừa lúc buổi chiều thím cũng không có việc gì làm thì đi đón, thật sự không được thì mua xe đạp."
“Đúng ha, sao thím không nghĩ đến?" Mắt Tôn Thục Phân sáng lên: "Mà xe đạp đi trên đất cát có thể đi được hay không?"
"Thử mới biết được, ngày mai thím đi quân khu hỏi thử có xe đạp không mượn thử, chạy một chút xem có thể đi được không?" Cố Khanh Khanh gác đồ xuống, cười tủm tỉm với Tôn Thục Phân.
“Được ha, quyết định vậy đi." Tôn Thục Phân vỗ tay: “Hai đứa ở đây nhào bột đi, cái này Tiểu Hứa chắc là biết, thím đem rổ đi nhà ăn, vừa lúc nhờ lão Dư băm thịt giúp chúng ta."
“Được, giao cho cháu, thím cứ đi thôi." Cố Khanh Khanh vén tay áo rửa tay, xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.
Sau khi Tôn Thục Phân xách cái giỏ rời đi, Cố Khanh Khanh tiến đến trước mặt Hứa Niệm: "Chị A Niệm, chị có thể giúp em thêm nước được không?"
“Được rồi.” Hứa Niệm lấy ra một cái chậu gỗ lớn, đổ hai gói bột mì tinh vào, vốn dĩ cô muốn pha thêm chút bột ngô, mà Tôn Thục Phân không nói nên cô đánh mất đi ý niệm đó.
Cố Khanh Khanh lấy một cái muôi gỗ, theo chỉ thị của Hứa Niệm đổ nước ấm từ nồi đã nấu sẵn.
Khi cô đổ một ít nước vào bột mì, liếc nhìn Hứa Niệm, thấy chị ấy không lên tiếng thì cứ thêm thêm vào.
“Được rồi." Hứa Niệm nói: “Khanh Khanh, bước tiếp theo là nhào bột. Em có muốn thử không?”
Tôn Thục Phân đến nhà ăn tình cờ gặp Sở Đại và Cố Thanh Liệt, Cố Thanh Liệt đang dẫn đội tuần tra, còn Sở Đại đi tới đi lui nhìn nhà kính lớn mà Cố Khanh Khanh dựng.
Toàn bộ binh đoàn, trừ sân huấn luyện cùng sân lớn đằng kia thì đất còn lại hầu như đều dựng nhà kính lên trồng rau xanh, hầu như đã mọc mầm.
Nhìn vào diện tích ruộng rau, sau khi rau mọc lên, Binh Đoàn không chỉ có thể tự túc sử dụng còn có thể phân phát một ít cho người dân.
Ấn tượng của Sở Đại đối với Cố Khanh Khanh lại càng ngày càng được đổi mới, nhớ đến cô gái nhỏ không kìm được mà bật cười.
Rất là lợi hại nha!
“Sở Liên Trường, Cố Bài Trường." Tôn Thục Phân chào hỏi bọn họ: “Tối nay đừng đến nhà ăn ăn cơm, tới khu nhà quân nhân, Khanh Khanh muốn làm bánh bao thịt, con bé đang ở trong nhà nhào bột."
Cố Thanh Liệt kêu lên một tiếng "hoắc", em gái hắn còn biết nhào bột á? Khó lường à?
Sở Đại gật đầu: "Được."
"Sở Liên Trường, về phòng y tế đổi dược nhớ nói với Triệu Quân y ha, vợ hắn trông mong hắn về nhà ăn cơm nữa đấy.”
"Được, ngài yên tâm."
Sau khi thương lượng tốt rồi, Tôn Thục Phân vui vẻ bước vào nhà ăn.
5 giờ 30 chiều, khu nhà quân nhân phiêu ra mùi hương thơm nức mũi, ngoài bánh bao thịt hấp ở trên lồng còn có thịt heo hầm miếng, Cố Khanh Khanh còn cố ý đến sân sau hái ít sau xanh.
Khi cho ra dĩa, hành lá sắt nhỏ rắc lên trên, miễn bàn bao nhiêu người thèm.
Gần sáu giờ, Triệu Trạch và Sở Đại lần lượt từ cổng sân đi vào, Triệu Trạch hít hít cái mũi, khoe khoang: "Vợ của tôi tay nghề không tồi nha!"
Sở Đại chỉ cười không nói.
Là vợ ai làm chưa biết được đâu.
Huấn luyện kết thúc, Cố Thanh Liệt hấp tấp chạy đến, thấy hai người còn đứng ở cửa thì ở đằng sau lùa cả hai đi vào trong: "Vào đi thôi, các người không đói chứ bụng tôi đói bụng sắp xỉu rồi."