Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:15
Lượt xem: 32

“Sở Liên Trường.”

Khi Sở Đại từ trong phòng đi ra, Hứa Niệm nhìn thấy nên chào hỏi một tiếng.

“Chị dâu.” Hắn khẽ gật đầu.

Chờ người đã đi xa, Hứa Niệm tiếp tục nói chuyện với Tôn Thục Phân: "Thím muốn đi cắt vải sao? Chính là bên này không có chỗ may quần áo."

Tiệm may có lẽ ở trung tâm thành phố, hơn nữa bọn họ tự mình đi cũng sẽ không tìm được vị trí.

“Nào cần phiền phức như vậy đâu, chỉ là hai bộ quần áo của hai đứa nhỏ, thím có thể tự mình may vá là được rồi." Tôn Thục Phân ngắm ra ngoài cánh cửa khu nhà quân nhân: "Khanh Khanh và Sở Liên Trường đúng là hợp nhau ha, hai người tính tình sảng khoái, sáp vào nhau chuyện nói mãi không xong."

“Hai người sinh hoạt cần như vậy." Hứa Niệm mím môi cười: “Khanh Khanh cùng Sở Liên Trường đúng là trời đất tác hợp, cháu nhìn mà vui vẻ."

“Không phải sao?” Tôn Thục Phân kinh ngạc khi nhìn thấy Dư Thỏ và Dư Húc nhảy nhót chạy đến, trên tay còn có con chuồn chuồn tre: “Tiểu Thỏ, cái này ở đâu ra vậy?

“Chú Sở cho!” Khuôn mặt tròn trịa như trái táo đỏ của Dư Thỏ nở nụ cười, lộ hàm răng thưa thớt: "Em trai cũng có nữa."

“Tiểu Húc có, Tiểu Húc cũng có!” Khi Dư Húc nhìn thấy chị gái chạy ra, thằng bé cũng tung ta tung tăng mà đuổi theo.

“Sở Liên Trường này thật tốt với bọn trẻ, ha?” Tôn Thục Phân kinh ngạc: “Khanh Khanh của chúng ta nhặt được bảo vật rồi."

Đúng lúc này, Cố Khanh Khanh thay bộ quần áo mới ra rồi, là bộ quần áo trước khi đi mẹ mang cô đi may.

Bên ngoài trời nắng, cô vẫn là nên che lại chút thôi, bằng không Cẩu Đản lại cười nhạo cô còn đen hơn hồi trước nữa.

“Thím, chị A Niệm, hai người cười cái gì vậy a?" Cố Khanh Khanh ngơ ngơ ngác ngác.

“Cười cháu có phúc khí." Tôn Thục Phân trên tay xách một cái giỏ tre mà Dư Phú Quý mang từ nhà ăn đến cho cô, dùng xong phải trả lại: “Đi nhanh thôi, gần đến giờ ăn trưa rồi."

Cả ba người song song đi cạnh nhau, chủ yếu là Cố Khanh Khanh trò chuyện với Tôn Thục Phân, chọc Tôn Thục Phân ôm bụng cười cười, còn Hứa Niệm thì thường thường phụ họa hai câu.

Tớ chỗ gác trạm quân doanh, chiến sĩ đứng gác nhìn ba người phụ nữ, đưa tay giơ cho đi.

Bọn họ không lựa chọn ngồi đi, hiện tại bộ đội không có nhiệm vụ đi mua sắm, không có xe tiện đường đưa bọn họ đi, bọn họ ngại mở miệng nhờ đưa đi, quá tốn xăng dầu.

Tôn Thục Phân liếc nhìn mặt trời gay gắt, rồi nhìn Cố Khanh Khanh quần dài, áo dài, đội mũ rơm: "Khanh Khanh a, chúng ta đâu phải xuống đất làm việc a?"

Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt, than thở nói: "Thím à, anh hai cháu chê cháu đen."

"Anh cháu chê không có việc gì nha!" Khóe miệng Tôn Thục Phân cười cười, cười đến vết nhăn xuất hiện nơi khóe mắt: "Sở Liên Trường thích là được rồi."

Cố Khanh Khanh lập tức đi tới bên cạnh Hứa Niệm nắm lấy cánh tay của chị ấy: "Thím đừng chọc cháu nữa! Không nói chuyện với thím nữa, vẫn là chị A Niệm tốt!"

Hứa Niệm cười nhẹ: "Sở Liên Trường cũng khá tốt ha."

Cố Khanh Khanh: "..." Quả nhiên, phụ nữ có tình yêu nhập, tính cách yêu đời hơn không ít.

Triệu quân y à, đến quản vợ anh đi! Hừ

Trước kia không pha trò được, bây giờ thành thạo luôn rồi a.

Từ Binh Đoàn đến Cung Tiểu Xã đoạn đường gồ ghề lồi lõm sớm đã được bộ đội đổ đá vụn lấp đầy, gió to thổi qua, xoắn cát thêm một tầng, dẫm lên như dẫm lên bông, giày lún sau vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-91.html.]

Tôn Thục Phân tìm một tảng đá lớn ngồi xuống hít thở, cô cởi đôi giày vải trên chân ra, đổ đổ cát ra ngoài.

Cố Khanh Khanh cũng ngồi xuống bên cạnh Tôn Thục Phân, cởi bỏ mũ rơm trên đầu, quạt: "Thím, chúng ta đi vậy có kịp trở về ăn cơm không?"

“Bây giờ chắc đã hơn mười một giờ, e rằng không kịp được.” Tôn Thục Phân kéo Hứa Niệm: “Tiểu Hứa, cháu cũng ngồi một lát đi, không nóng nảy trở về, Triệu quân y nhà cháu cũng bận rộn lắm."

Hứa Niệm lẩm bẩm nói: "Không phải nha thím, cháu cũng không sốt ruột trở về."

"Vậy được rồi, thím cứ tưởng cháu giống như Khanh Khanh. Người ở đây mà tâm đã bay đi đâu mất rồi, lúc này mới ra ngoài bao lâu mắt đã trông mong về. May mắn là Sở Liên Trường đóng quân trên đảo mang theo người đi tùy quân, bằng không Khanh Khanh biến thành hòn vọng phu nhỉ, haha."

“Thím này!” Cố Khanh Khanh ngã vào trên người Tôn Thục Phân khóc lóc chơi xấu: “Cháu còn chưa kết hôn đâu, thím đừng có tóm lấy cháu mà chọc, nói nói chị A Niệm đi! Cháu mặc kệ, cháu muốn ăn bánh bao thịt."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhìn cháu giống cái bánh bao thịt." Tôn Thục Phân duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán Cố Khanh Khanh: “Thím mua bột mì tinh, cắt chút thịt về cho chú Dư làm, bánh bao thịt ở Cung Tiêu Xã làm gì ngon bằng chú Dư làm?"

"Vâng, vâng, thím nói chí phải."

-

Sân huấn luyện.

Sở Đại một thân quân phục chỉnh tề, tay phải cầm súng, nhắm ngay mục tiêu rơm cách mười mét.

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh: "Đây là s.ú.n.g do xưởng quân sự Biên Thành làm ra, thử xem thế nào?"

Sở Đại không chút do dự bóp cò súng, sau một tiếng vang nặng nề, trúng ngay hồng tâm.

“Không tồi, có thể so sánh được với hàng nhập khẩu." Sở Đại cầm khẩu s.ú.n.g họng s.ú.n.g còn khói nhè nhẹ, đưa cho Cố Thanh Liệt: "Chỉ là không thể đổi linh kiện bên trong, điểm này còn cần phải cải tiến."

"Nào, đừng hỏi quá nhiều với đồng đội của chúng ta, đang chậm rãi tiến bộ rồi. Cậu từ nhỏ đã sờ qua nhiều s.ú.n.g nên mới cố ý cấp cho cậu xem thử." Cố Thanh Liệt thu hồi s.ú.n.g lên thắt lưng, thấy các chiến sĩ đều hướng nhà ăn, hỏi: "Đi ăn cơm."

"Đi vệ sinh."

Sở Đại không nhìn lại, đi về phía nhà vệ sinh ở bên kia.

Cố Thanh Liệt cũng đi theo.

"Không phải." Sở Đại vừa cởi dây kéo quần thì thấy Cố Thanh Liệt bên cạnh không ngừng nhìn mình, cười mắng một tiếng: "Cậu có cái tật xấu gì thế?"

Cố Thanh Liệt tùy tiện đáp: “Tớ không được kiểm tra hàng cho em gái tớ sao?"

Hắn cùng Sở Đại là anh em vào sinh ra tử, sớm đã không còn câu nệ tiểu tiết.

Sở Đại: "... Vậy tớ đây thế em gái cậu cảm ơn cậu?"

"Khách khí gì em rể, không phải đều là người một nhà sao?"

"Ngày mai dã ngoại huấn luyện, đi theo chỉ đạo?"

“Nói sau, xem Triệu quân y cho đi không?" Sở Đại thắt dây lưng, kéo lộ ra eo thon mảnh khảnh.

Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Mỗi lần tớ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của cậu tớ cảm thấy một quyền có thể đánh cậu đến tuyến biên phòng biên giới."

"Vượt rào không? Quốc gia không cho phép đâu a?" Sở Đại cao hơn Cố Thanh Liệt nửa cái đầu, nhưng lại gầy hơn. Cố Thanh Liệt mặc quân trang cơ bắp phình phình, đ.ấ.m một cái đau cả tay.

Loading...