Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:14
Lượt xem: 49

"Lão Sở gia cảnh giàu có, lễ hỏi khẳng định không ít, đến lúc đó của hồi môn nhà chúng ta cấp cũng không thể quá keo kiệt."

“Anh trai, anh nói có khi nào cha anh ấy không thích em không?"

Quan Đoàn Trưởng nói chú ấy cùng cha của Bạch Dung là đi theo cha của Sở Đại chinh chiến từ nam ra bắc. Bạch Dung thích Sở đại như vậy, hai người quan hệ tốt, là thanh mai trúc mã, cha của Sở Đại có khi nào thích Bạch Dung hơn không?

“Nghĩ cái gì vậy?"

Cố Thanh Liệt thu dọn hộp cơm: "Lão Sở đánh báo cáo kết hôn, chỉ cần thẩm tra qua là được, ngại cha hắn làm gì, nói nữa, Sở Tư Lệnh quản không được Sở Đại."

"Đúng rồi, có cái này anh nói với em. Em đừng bị cái dáng vẻ lười nhác hiền hòa của Sở Đại lừa, hắn tính tình cuồng lại ngạo mạn, hoang dã thật sự chỉ là hiện tại thu liễm hơn thôi. Về sau hai người ai quản ai khó mà nói được."

Cố Khanh Khanh liên tục gật đầu: "Em biết, Quan Đoàn Trưởng đã sớm nói với em, phải như hầm canh, từ từ chậm rãi! Mưa dầm thấm đất, em nhất định có thể hàng phục anh ấy."

“Được nha." Người đàn ông ở cửa cất tiếng cười rõ ràng, từ xa đến gần đi tới, đi tới gần cô gái, nhếch môi, rũ mắt nhìn: "Anh chờ em đến hàng phục nha, em gái."

Cố Khanh Khanh theo bản năng rụt rụt cổ.

Chết rồi làm sao bây giờ?! Hình như bại lộ bản tính mất tiu rồi ....

Cố Thanh Liệt ngồi xuống cạnh bàn hỏi: “Đã nộp báo cáo lên rồi."

“Rồi, lão Quan nhìn thấy, kích động suýt khóc." Sở Đại ngồi xuống, chính mình tự rót nước uống: "Lão Quan nói còn tưởng tớ cả đời này độc thân."

"Tớ cũng cảm thấy cậu với cha cậu giống như có thâm cừu đại hận gì đó, như muốn tuyệt đời sau Sở gia.

"Đừng nói tớ, nói cậu đi, chờ tớ đi rồi Phó Liền Trưởng chắc chắn sẽ là cậu, Sang năm đầu xuân Đoàn Văn Công còn sẽ đến biểu diễn, lão Quan bảo tớ chuyển lời, cậu coi trọng ai thì nói với ngài ấy, để ngài ấy đi nói với đoàn trưởng Đoàn Văn Công, sắp xếp cho hai người gặp mặt."

"Cậu ngày thường đâu có quản mấy chuyện này?”

Cố Thanh Liệt đoạt cái ly trong tay hắn ngửa đầu lên uống: "Em rể, quản chuyện của em là được rồi, nhân dịp ăn tết còn thêm đoạn thời gian, cố mà luyện tửu lượng, quê của anh uống rượu rất khá."

Sở Đại im lặng một lúc, tựa hồ nghĩ đến cảnh 20-30 anh em Cố gia thay phiên chuốc rượu: "Cảm ơn anh trai."

Một tiếng anh trai này kêu đến Cố Thanh Liệt đánh lên tinh thần, xoa xoa tay đứng dậy: "Không được, anh phải đem chuyện tốt này viết thư nói cho Cẩu Thặng, con trai Tư Lệnh quân khu của hắn sắp trở thành em rể hắn rồi."

"Cẩu Thặng mà biết khẳng định phải hoài nghi nhân sinh."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt thích xem nhất là mặt băng đó tan ra haha.

Sở Đại nghi hoặc, không biết Cẩu Thặng là vị nào, hắn nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cố Khanh Khanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh cả của em, Cố Xán Dương."

Sở Đại: "..." Nhũ danh này ... khá độc đáo.

"Vậy anh hai em?"

Đều là người một nhà, Cố Khanh Khanh chẳng cần giữ mặt mũi cho anh trai nữa, không e dè mà nói: "Cẩu Đản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-90.html.]

Cố Thanh Liệt đang vui vẻ đâu, bị kêu mặt đen thành đáy nồi.

Hắn xách hộp cơm đi ra ngoài không quay đầu lại, miệng lẩm bẩm: "Tiểu không lương tâm, có nam nhân quên mất anh trai."

Cố Khanh Khanh đặt tay lên vai Sở Đại cười ha ha.

Sở Đại cũng cong cong khóe môi, lắc đầu cười.

"Còn em, Khanh Khanh, em có nhũ danh sao?"

Sợ anh ấy hiểu lầm, Cố Khanh Khanh vội xua tay giải thích: "Anh đừng nghĩ đến, em không có nhũ danh! Bọn họ đáng lẽ không phải nhũ danh đâu, là ông bà nội sớm lấy tên này, mẹ em nghe xong thiếu chút nữa khóc đến ngất nên ông ngoại mới lấy tên cho bọn họ là Xán Dương cùng Thanh Liệt."

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng lo lắng, giống như là bị dính lên vậy, Sở Đại buồn cười.

Hắn chống khuỷu tay phải lên mặt bàn, tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ đang đáp trên vai mình, siết chặt mười đầu ngón tay: "Đừng nóng vội, em gái, anh trai tin em."

Đuôi mắt người đàn ông giơ lên, ngữ khí hoàn toàn thả lỏng.

Cố Khanh Khanh: "..." Ồ, đây mới là chân thật bộ dạng của anh đúng không? Sở Đại.

Xem em làm sao thuần phục anh.

Bất quá cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh ấy, bỗng nhiên mềm lòng, thôi quên đi có bị anh thuần phục cũng được.

“Khanh Khanh à!” Tôn Thục Phân thay bộ quần áo sạch sẽ, cúi đầu bước vào, phủi bụi trên ống quần: "Không phải cháu muốn đi Cung Tiêu Xã à? Thím đi kêu Tiểu Hứa cùng đi nhé!"

Ngẩng đầu sửng người: "Sở Liên Trường, cậu cũng ở à."

“… Thím Dư." Hai chữ chị dâu ở đầu lưỡi, haizz cuối cùng vẫn theo xưng hô của Cố Khanh Khanh.

Không biết hai anh em này có tật xấu gì, một cái kêu anh một cái kêu chú, xưng hô quá loạn.

Sở Đại đáy lòng âm thầm thở dài.

Cũng không biết sao lại thế này, tự nhiên thấp hơn lão Dư một thế hệ.

“Đi, đi, đi ngay, thím gọi chị A Niệm trước đi.” Cố Khanh Khanh nhanh chóng buông bàn tay đang nắm tay mình ra,

Tôn Thục Phân nở một nụ cười hiểu hiểu, xoay người đi ra vào: "Không vội ha Khanh Khanh từ từ thôi, thím đi gọi Tiểu Hứa, ở bên ngoài chờ cháu."

Cố Khanh Khanh đỏ mặt, nóng bừng bừng, mắt trông mong nhìn Sở Đại: "Em đi Cung Tiêu Xã, bây giờ muốn thay quần áo, anh ..."

“Đã biết!” Nam nhân đứng lên, thẳng tắp chào, cười cười xoa xoa cái đầu nhỏ: "Anh đi sân huấn luyện.”

“Thương thế của anh?" Cố Khanh Khanh bị anh ấy làm cho có chút xấu hổ, đồng thời lo lắng cho anh ấy không thôi.

“Không có việc gì, anh không chạy cũng không nhảy, chỉ b.ắ.n trúng bia." Sở Đại ý cười dạt dào nhìn mắt cô gái nhỏ: "Thỉnh thủ trưởng yên tâm, buổi trưa gặp ở nhà ăn."

Người đàn ông nghiêng người, hơi thở ấm áp bên tai Cố Khanh Khanh, ôn nhu mà nói: "Tùy thời tiếp thu kiểm tra của thủ trưởng."

Nhìn bóng lưng người đàn ông đang sải bước đi xa, Cố Khanh Khanh ngây ngốc đứng ở nơi đó, mặt đỏ càng đỏ.

Loading...