Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:11
Lượt xem: 35
Đêm nay Cố Khanh Khanh kích động đến mức không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường cứng, trên tay cầm tấm ảnh của người đàn ông.
Tay phải cầm tấm ảnh, tay trái che đi Cẩu Đản, nhìn gương mặt trên ảnh chụp, nhìn như thế nào cũng không đủ.
Ngày hôm sau, chờ cô dạy đã hơn 10h, Cố Thanh Liệt sớm huấn luyện xong đem đồ ăn do Dư Phú Quý làm riêng mang lại đây.
Cố Khanh Khanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngồi đối diện với anh trai, hai con mắt gấu trúc.
Cố Thanh Liệt lấy hộp cơm hai tầng mở ra, tổng cộng có hai món, thịt lợn xào đậu nành cùng khoai tây nghiền, còn có một tầng lớp ớt đỏ.
Cố Khanh Khanh ngáp một cái, chờ anh trai đưa đũa cho sang.
Cố Thanh Liệt bất lực: "Em cũng sắp kết hôn rồi, về sau cũng dậy muộn vậy sao? Anh nghe chính Ủy nói đi đảo Bạch Sa, quân nhân đều có nhà có sân độc lập, có thể tự mình nấu cơm."
“Thôi quên đi.” Hắn nuốt lại những lời còn dang dở trong miệng: “Tốt hơn hết là em không nên nấu ăn.”
Cố Khanh Khanh lườm anh trai một cái, cắn đậu nành trong miệng.
Đậu nành đã ngâm rồi, không giòn, thấm dầu và muối, ăn dai dai rất ngon.
Hừ cái gì nấu ăn chứ.
"Không phải nấu cơm thôi sao? Em cùng chú Dư học."
"Thịt kho tàu, ốc đồng nấu vịt chua cay, khoai tây ti xào em sẽ đều biết làm."
Cố Thanh Liệt thắc mắc: "Sao anh chưa thấy Lão Dư làm mấy món này bao giờ nhỉ? Thịt kho tàu đúng là có làm, toàn bộ bị em ăn."
"Haha, đây đều là món ăn trung thu chú ba làm, chờ em về em học."
“Em nguyện ý học, chú ba không nhất định vui vẻ dạy đâu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt ăn ngay nói thật: "Khi em còn nhỏ em nhớ không, khi đó khoảng mười mấy tuổi đi? Ông nội còn đang làm việc dưới đất, em đem toàn bộ cá mặn để dành ăn tết đem nấu."
Lúc đó Cố Tài vẫn chưa đi tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp, bốn cái nhãi ranh cùng Cố gia bảo bối đều ở nhà, lúc đó hắn với Cẩu Thặng cũng chưa đi lính.
“Cả nhà ăn bữa đó mà nước mắt lưng tròng, vất vả lắm nửa năm mới để dành được ít các mặn nghĩ để dành ăn tết, bị một nồi của em hủy hoại."
Cố Khanh Khanh hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện xảy ra năm đó, vẻ mặt xấu hổ không thôi.
"Ngày đó ngoài em không ăn, người khác thổ tả suốt đêm chạy đến chỗ bác sĩ Hác Nhất Trân bên kia xin thuốc cầm, rồi châm cứu vài châm."
Nhắc đến việc này, tự dưng mùi cá mặn năm đó còn cuồn cuộn đâu đây, ê cả răng.
Khi đó, ông Từ vẫn là đội trưởng tổ sản xuất, khi ông ấy chạy đến phòng y tế nhìn thấy một phòng già trẻ toàn đàn ông, toàn thân run rẩy, còn tưởng đâu Cố gia gây chuyện với ai, thiếu chút nữa bị hạ dược diệt môn.
Chuyện cũ nhớ lại mà thất kinh hồn vía, Cố Khanh Khanh chọc chọc đũa, che mặt ăn, biểu tình "đừng kể, em đã quên rồi."
Nghe Cẩu Đản lảm nhảm về chuyện vớ vẩn trước kia của cô, cô nhanh chóng chuyển sang chỗ khác: "Anh Sở Đại đâu? Anh có đưa bữa sáng cho anh ấy không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-89.html.]
"Hắn hiện tại không thể đi, lão Triệu nói hắn không nên vận động mạnh làm vết thương hở ra. Sáng sớm còn tháo băng thay thuốc, sáng sớm còn chưa kịp ăn cơm đã chạy đến sở chỉ huy."
Cố Thanh Liệt tức giận: "Nhớ thương sao em không nhớ thương anh trai của em? Huấn luyện xong là mang cơm đi cho hắn rồi mới biết hắn đi sở chỉ huy.”
“Anh trai anh là tốt nhất." Cố Khanh Khanh đứng dậy, đi vòng ra sau ôm cổ anh trai: "Về sau em có thể ăn hai phần thịt đúng không? Tiêu chuẩn đồ ăn của Sở Đại cũng giống như của anh, đúng không?"
"Hắn là Liên Trường, anh chỉ là một Bài Trường nào có tiêu chuẩn cao như hắn."
Gạt tay em gái ra: "Còn chưa gả vào cửa đâu đã nhớ thương phân thịt kia của người ta."
“Đúng rồi.” Cố Thanh Liệt từ trong túi lấy ra một xấp tiền và vé: "Đây là lão Sở bảo anh chuyển cho em."
Cố Khanh Khanh từ sau lưng bò dậy, tiếp nhận, phiếu gạo 500 cân thông dụng cả nước, phiếu thịt 12 cân còn có 5 cân đường, còn có chút rải rác linh tinh đếm không hết.
Tiền là 702 đồng, Cố Khanh Khanh đếm xong: "Đây là tiền trợ cấp của anh ấy? Bọn anh một tháng có bao nhiêu, anh trai?"
"Anh trai em lớn nhỏ cũng coi như cán bộ. Chức vụ Bài Trường, một tháng tiền trợ cấp 57 đồng, anh là biên phòng, so với Binh Đoàn trong đất liền cao hơn một ít, lão Sở là 72 đồng."
"Đây là tiền tích góp một năm, em còn tưởng toàn bộ tiền trợ cấp đều đưa cho em."
"Nghĩ cái gì đó?”
Cố Thanh Liệt gõ đầu em gái: "Tiêu chuẩn thức ăn của cán bộ đều từ tiền trợ cấp trừ ra, may mắn nhiều thêm một Sở Đại, bằng không với chút tiền trợ cấp này nuôi em chắc không còn được bao nhiêu tờ đại đoàn kết."
"Em mỗi ngày đều đói. Nhà kính bằng tre kia nặng vậy, em còn cuốc đất bón phân." Cố Khanh Khanh ủy khuất, cái miệng nhỏ bẹp bẹp.
"..." Cố Thanh Liệt không biết phải nói gì về em gái đây nữa, chỉ có thể nói: "Về sau tiêu chuẩn đồ ăn của em trừ từ chỗ anh với Sở Đại đi, để chú Dư chuẩn bị thêm ít đồ ăn."
“Được rồi!” Cố Khanh Khanh nhíu mày, cất tiền và phiếu rồi ngồi lại bàn ăn cơm: "Nếu không chờ lát nữa em đi Cung Tiểu Xã cắt thêm chút thịt về chúc mừng một chút?"
“Em còn chưa kết hôn, đã tiêu tiền của hắn rồi. Chờ anh đi lấy phiếu cho em."
"Ai nói em dùng phiếu của các anh."
Cố Khanh Khanh hừ nhẹ: "Xem thường ai đâu, mẹ cho em không ít phiếu đâu."
“Đó là của em, em giữ lại đi, sẽ có thời điểm dùng đến." Cố Thanh Liệt nhắc nhở: “Em bây giờ dùng hết rồi năm sau đi hải đảo không cần đặt mua đồ vật?"
"Cũng đúng a."
"Được rồi, ăn đi, anh đi lấy phiếu cho em."
"Vâng, cảm ơn anh trai ~"
Cô cơm nước xong thì Cố Thanh Liệt cũng từ ký túc xá mang tiền và phiếu tới, 200 đồng cùng phiếu thịt 10 cân, còn có phiếu đường.
Cố Khanh Khanh tinh mắt nhìn thấy phiếu t.h.u.ố.c lá cùng phiếu vải, vừa mới vươn tay đã bị Cố Thanh Liệt tránh đi.
“Anh trai keo kiệt!” Cô khẽ lẩm bẩm.
"Đây là để lại làm hồi môn cho em!" Cố Thanh Liệt đem phiếu thịt, phiếu đường còn có 200 đồng tiền, còn phiếu gạo cùng phiếu vải cùng phiếu t.h.u.ố.c lá thì bỏ lại vào túi.