Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:07
Lượt xem: 42
Sở Đại khẽ thở dài, đè nén cảm xúc lộn xộn trong lòng, đỡ gối đứng dậy.
Cố Khanh Khanh theo động tác của anh ấy đứng dậy, cầm lấy bình thanh mai trên bàn, đôi mắt to thủy linh đuổi theo phía sau: "Anh trở lại phòng y tế sao? Em đưa anh nha."
“Được.” Sở Đại cười đến ngây ngốc, hắn muốn nói thật ra mình không cần nhiều quan tâm đến như vậy, cuối cùng không hề xuất khẩu.
Bởi vì hắn cảm thấy chính mình giống như kỳ thật rất cần.
Cố Khanh Khanh theo anh ấy ra cửa, đúng lúc Triệu Trạch khoác áo khoác đi ra khỏi cửa.
“……”
Vân Mộng Hạ Vũ
“……”
Sở Đại nhìn thấy hắn đang gài cúc tay áo quân phục, hơi run run lên cười: "Về phòng y tế?"
“Ừ.” Triệu Trạch xoay người đóng cửa cắt đứt giọng nói bên ngoài.
Vợ hắn đã nhát gan, nếu là biết có người bên cạnh phòng e là không biết xấu hổ đến mức nào đâu.
“Cùng nhau đi?” Triệu Trạch ho nhẹ một tiếng, cũng không định nhắc tới: “Cậu cũng nên đổi thuốc."
“Cậu đi trước, tôi đi cùng em ấy." Sở Đại ánh mắt ôn nhu rơi vào cô gái bên người, trong mắt hiện lên ý cười.
Triệu Trạch gật đầu, bước nhanh về phía trung tâm y tế, khi bóng lưng biến mất ở khu nhà quân nhân thì lảo đảo suýt té.
Rõ ràng là không được bình tĩnh như hắn vừa biểu hiện.
Sở Đại không nhịn được cười nhẹ, xách cái cầu nhỏ thò sang bên cạnh nhìn phòng của Tôn Thục Phân, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
“Ồ, vâng.” Cố Khanh Khanh thu hồi tầm mắt, ôm bình thanh mai chạy nhanh đi theo phía sau anh ấy.
Nam nhân chân dài, sải bước cũng dài, vì để cô theo được mà cố ý thả chậm bước chân, hai người sóng vai nhau đi.
Vầng trăng sáng trải dài ôm lấy vạn vật.
Cố Khanh Khanh đang đi bên trái Sở Đại, vừa đi đến chỗ sân huấn luyện thì bỗng nhiên lên tiếng: "Anh trai."
“Hả?” Sở Đại lười biếng đáp lại, tầm mắt rơi vào nhà kính trồng rau dựng trong không gian thoáng đãng phía xa.
“Hiện tại chúng ta… chúng ta là đối tượng sao?” Cố Khanh Khanh cắn khóe môi cẩn thận nhìn Sở Đại.
"Đúng vậy."
Sở Đại nghe được giọng điệu thận trọng, thử thăm dò của cô gái nhỏ, đôi mắt tròn xoe đen láy, có chút buồn cười xen chút đau lòng: "Ngày mai anh đánh báo cáo kết hôn lên lão Quan, em có muốn hay không đánh điện báo về nhà?"
Bây giờ mới đánh xin báo cáo, còn phải thẩm tra bối cảnh hai bên, không nhanh mà phê xuống được, đủ thời gian cho em ấy thương lượng với người nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-87.html.]
“Không cần, không cần.” Cố Khanh Khanh liên tục xua tay, bình thanh mai kẹp trong ngực.
"Bà nội với mẹ em biết em đến đây làm gì, người nhà rất yên tâm, em chính mình nguyện ý mang người về, anh cứ đánh báo cáo kết hôn là được."
Sở Đại nhận lấy bình thanh mai trong tay em ấy, từ trong túi đào ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay cô gái nhỏ: "Như vậy đi, anh và anh trai em năm nay nghỉ đông đến tháng giêng 15, trước mang em về quân khu phương nam gặp người nhà anh trước, em vừa lúc có thể thăm người thân."
“Vì sao lại đến Quân Khu Phương Nam trước nha?" Cố Khanh Khanh lột giấy gói kẹo, rối rắm: "Em muốn mang anh về nhà gặp ông bà cha mẹ chú thím của em trước."
Sở Đại thở dài một hơi, bất lực nhìn.
Ánh mắt của anh ấy khiến Cố Khanh Khanh cảm thấy hoảng, có ý tứ gì? Sẽ không phải đổi ý chứ? Không muốn gặp cha mẹ cô sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy người đàn ông cười lớn: "Em gái ngốc, không cần lễ hỏi."
Cố Khanh Khanh suýt chút nhảy dựng cao ba mét, viên kẹo sữa trong tay nhanh chóng lột ra đưa đến bên miệng anh ấy, đôi mắt to yên lặng nhìn.
Nhìn thẳng vào trái tim Sở Đại.
Sở Đại cầm kẹo, đưa tay vén lại lọn tóc gió bay trên trán của cô gái nhỏ, hai người chậm rãi đi đến phòng y tế.
Cố Khanh Khanh đỏ mặt, vừa rồi khi nhắc đến lễ hỏi, đầu óc cô hoàn toàn không xoay chuyển được, tâm tư đã sớm bay về thôn Đại Truân Tử, cô muốn sớm một chút về nói cho mẹ tin tức tốt này.
Đi qua lối vào nhà ăn, đến gần phòng y tế, Cố Khanh Khanh nghĩ đến lời mẹ khi cô ở nhà, thấp thỏm hỏi: "Anh ơi, anh trai em bảo anh ấy thích con gái săn sóc ôn nhu, mẹ em cũng nói như vậy, quân nhân không thích cô gái cứ kêu quan quát. Anh thì sao, anh có phải cũng thích cô gái ôn nhu, nhẹ nhàng?"
Thấy cô gái nhỏ nghiêm mặt hỏi, Sở Đại nhịn cười, hôm nay hắn cười nhiều quá, cười đến đụng vết thương đau.
Cố Khanh Khanh thấy vẻ mặt anh ấy trầm mặc, như là cam chịu, thẹn quá thành giận, đưa chân đá hòn đỏ nhỏ bên đường, "bang" một tiếng bay thẳng đến tường phòng y tế, lưu lại một dấu vết nông.
Cố Khanh Khanh nhanh chóng thu chân lại, nhìn người đàn ông, luống cuống tay chân giải thích: "Kỳ thật em có đôi khi cũng có thể thực ôn nhu ..."
Sở Đại nhịn không được, tiếng cười trong trẻo tan vào gió đêm, nhẹ nhàng lắc đầu, trêu cô gái nhỏ ngốc: "Anh chỉ cần em."
“A?” Bị tỏ tình đột ngột, Cố Khanh Khanh không kịp hoàn hồn.
“Em là dạng gì anh liền thích như vậy." Sở Đại kéo cánh tay Cố Khanh Khanh lùi về phía mình, nhường đường cho mấy thương binh chống gậy đi ra.
“Được rồi, đừng đứng chỗ đây choáng đường." Cố Thanh Liệt mới từ chỗ Triệu Trạch thay băng trên cánh tay, vừa ra ngoài là nghe được những lời buồn nôn đến toàn thân nổi da gà.
Nói móc Sở Đại: "Ây dô dô, là Sở Liên Trường nói không tìm đối tượng đây sao?"
"Anh trai, em sai rồi."
Cố Thanh Liệt: "?"
“Hahaha.” Hắn ôm bụng cười to, ánh mắt không thể tin được dừng ở trên người Sở Đại, quay sang nói với Cố Khanh Khanh: "Em gái à, anh hôm nay xem như dính ánh sáng của em nha, lão Sở cũng có ngày hôm nay."
Sở Đại sinh cùng ngày với hắn, hai người là 7h sáng sinh ra, bởi vì không nói cụ thể chính xác giờ phút, mấy năm nay tranh cãi ai là em ai là anh không ngừng.
Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới.