Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:05
Lượt xem: 53
Cố Khanh Khanh ngơ ngác.
Sở Đại tay chọc thanh mai đông cứng lại, ngón tay cầm bình thủy tinh trắng bệnh.
Đau đầu, hắn đặc biệt đau đầu.
Bây giờ hắn không thể đi ra ngoài, tiếng cửa gỗ mở ra rất lớn, cách vách sẽ nghe thấy.
Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau, cô chớp đôi mắt to nghi hoặc nhìn Sở Đại.
Sở Đại chịu không nổi, yết hầu không kiềm chế được lăn qua lăn lại, hắn vẫn giữ nguyên được tư thế chọc thanh mai, đầu ngón tay đang cầm cái xiên tre.
Sau một lúc, Cố Khanh Khanh nhận ra đây âm thanh là gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xấu hổ.
Thím Dư thế nhưng ... Bưu hãn như vậy sao?
Cô giơ tay che mặt, xiên tre trên tay rơi xuống đất.
Sở Đại thân thể vốn đã căng thẳng như dây cung, bị em ấy nháo như vậy, buồn cười mà không dám cười, trong lòng thầm mắng một tiếng, căn phòng rách nát gì đây.
Cuối cùng cũng lắng xuống, Sở Đại thở phào nhẹ nhõm, đang định nói: "Anh đi trước..."
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bên kia lại bị đẩy ra, vì dùng sức quá mạnh mà va vào tường.
"Khanh Khanh ..." Hứa Niệm lầm bầm thì đôi môi mềm mại bị chặn lại.
"Em ấy không ở, phỏng chừng Sở Liên Trường đã đưa đến phòng y tế rồi, đèn còn chưa có mở đâu."
Sau đó là thanh âm cót két của ván giường.
“……”
Sở Đại vốn đã đứng lên rồi lại thu chân ngồi trở về.
Phòng bên cạnh còn kịch liệt hơn nữa, Cố Khanh Khanh che mặt, cái miệng nhịn không được mà há hốc mồm, hiển nhiên là kinh ngạc quá rồi.
Chị A Niệm thường trông rất dè dặt cơ mà ...
Sở Đại lưng dựa vào tường, hai tay gác trên đùi, sống lưng dựng thẳng.
Hắn sợ Cố Khanh Khanh sẽ xấu hổ, cho nên mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trăng hôm nay tròn như tấm viên ngọc, em ấy là 18/10 đến Binh Đoàn, bất giác đã một tháng trôi qua.
Vừa mới gặp nhau hắn đã nhận ra thân phận của em ấy rồi, em ấy cùng Cố Thanh Liệt trông rất giống nhau, mấy năm nay cùng Cố Thanh Liệt là anh em thân thiết, người anh em này không thiếu bên tai hắn lải nhải khoe khoan.
Không có gì khác hơn là hắn có một cô em gái, là đứa con gái mà ba thế hệ Cố gia mong ngóng, nhà bọn họ 18 anh em họ, bao gồm cả hai anh em họ. Còn ông nội hắn có mười cháu trai, còn có năm ông nội là anh em ruột với ông nội hắn, cháu trai chạy khắp nơi.
Cố Thanh Liệt còn nói nếu ai cưới bảo bối cục cưng bọn họ thì ước lượng có thể qua được khảo tra của 20-30 anh họ này hay không?
Hắn lúc đó cảm thấy, ai mà thiếu tâm nhãn cưới con gái nhà này, không phải là thường xuyên bị đánh sao?
Nếu bảo bối cục cưng của bọn họ không được như ý, mỗi ngày một người đánh một trận, một tháng luân phiên là đủ c.h.ế.t người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-86.html.]
Nam nhân nào chịu được loại tra tấn này.
Bây giờ hắn phải đồng tình chính mình.
Xem ra, hắn hơn phân nửa trở thành con rể xui xẻo nhất của Cố gia.
Tuy nhiên, lòng hắn cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Cách vách thanh âm hết đợt này đến đợt khác, Cố Khanh Khanh mặt đỏ như máu.
Sở Đại lúc này mới mở miệng: "Khanh Khanh."
“Vâng?” Ngón tay Cố Khanh Khanh âm thầm mở ra, mắt to nương khe hở nghi hoặc nhìn anh ấy.
"Anh mang em tùy quân trên đảo."
Sở Đài thoải mái thở dài cười: "Em dẫn anh về nhà ăn tết, thế nào?"
“… Anh nói cái gì cơ?" Cố Khanh Khanh không thể tin được, cô vừa rồi nghe được cái gì sao?
Anh ấy là muốn mang cô đi hải đảo tùy quân? Còn muốn cùng cô về nhà ăn tết?
Sở Đại không chê phiền, lập lại một lần: "Anh nói, anh mang em đi hải đảo tùy quân, em dẫn anh về nhà ăn tết. Nghỉ phép nhiều năm, vừa lúc mang em đi một chuyến về quân khu Phương Nam."
"Đồng chí Cố Khanh Khanh, em suy xét một chút. Nếu em nguyện ý, ngày mai anh liền đánh báo cáo xin kết hôn."
“Em nguyện ý." Không một chút do dự.
Sở Đại cười: "Em không cẩn thận suy xét một chút?"
Cô bỏ tay đang che mặt xuống, xấu hổ nhìn anh ấy: "Không cần suy xét, em chính là vì anh mà đến đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng!"
Hôm nay cứ tưởng mình mà Sở Đại không có bất cứ hy vọng nào, nghĩ đến anh ấy muốn đi Trú đảo cô liền trằn trọc không ngủ được, không nghĩ đến quanh co, anh ấy chủ động bày tỏ với cô.
Sở Đại nhìn em ấy đáy mắt tràn đầy ý cười, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, trịnh trọng hứa hẹn: "Anh lấy kiếp quân nhân thề, đời này quyết không phụ Khanh Khanh."
Từ trước đến nay, thân phận quân nhân này hắn xem trọng nhất, một người lính tình nguyện ở tiền tuyến c.h.ế.t trận cũng không muốn ở hậu phương, lời thề hẹn này với Cố Khanh Khanh còn nặng hơn Thái Sơn.
Cố Khanh Khanh đôi mắt to hình quả hạnh nhìn Sở Đại không hề chớp mắt, trừ bỏ ngượng ngùng còn là sự yêu thích không một chút che dấu.
"Em tin anh."
Âm thanh cách vách đột ngột dừng lại, không gian quy về yên tĩnh.
Sở Đại tựa đầu vào tường, nhìn chằm chằm cô gái thẹn thùng trên giường, thấp giọng cười.
Làm sao bây giờ, bỗng nhiên lưu luyến không muốn rời đi rồi.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, Triệu quân y a, cậu không quá tốt a!
Cần uống thêm canh xương bồi bổ.