Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:03
Lượt xem: 50

Hứa Niệm vô thức nắm lấy góc quần áo của chồng.

Triệu Trạch ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng trấn an: "A Niệm, em đừng lo lắng, anh đi nơi nào đều sẽ đưa em đi."

Hứa Niệm gật đầu, có lời này của chồng, mặc kệ phía trước gian nan hiểm trở cô đều không sợ.

Cố Khanh Khanh trong lòng đau âm ỉ, nghĩ đến Sở Đại sắp đi thủ đảo, hơn nữa đối với cô không hề có cái ý tứ kia, bản thân muốn mở miệng nói cùng anh ấy đi cũng không có tư cách.

Nghĩ lung tung cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh xuống dưới: "Cố Thanh Liệt."

“Hả?” Cố Thanh Liệt bối rối nhìn em gái.

Sao lại thế này? Còn gọi cả tên lẫn họ hắn, nghe có vẻ sự tình rất lớn a?

“Anh muốn đi Trú đảo?" Lông mày của Cố Khanh Khanh nhướng lên, giọng điệu lạnh như vụn băng: "Anh gạt em."

"Không có." Cố Thanh Liệt liếc nhìn anh em bên cạnh, sờ sờ cái mũi: "Buổi chiều mới hạ quyết định, bất quá có người không muốn anh đi thì anh không đi."

Cố Khanh Khanh không hiểu ý anh trai muốn nói cái gì.

Còn Triệu Trạch đã biết rằng hai anh em đã thương lượng, Cố Thanh Liệt ở lại Binh Đoàn, còn Sở Đại dẫn Khanh Khanh tùy quân Trú đảo.

Biên Thành cùng đảo Bạch Sa khó mà nói nơi nào nguy hiểm hơn, Biên Thành thường thường đánh trận, còn đảo Bạch Sa chính là cái hoang đảo, ý tứ phía trên là tu sửa căn cứ quân sự, làm xây dựng.

Các nước xung quanh khẳng định sẽ đến phá hư, giả trang ngư dân để do thám quân tình là chuyện không hiếm.

Bọn họ đến đảo Bạch Sa, biên chế từ lục quân sang hải quân, phương Bắc một số Binh Đoàn sẽ cử người đi trước lên đảo đóng quân để xây dựng cảng trước.

Triệu Trạch dù sao cũng không sợ, hắn chỉ là quân y, trước mặt còn có Sở Liên Trường mãnh trướng phía trước gánh nữa.

Có thể vì hải phòng quân sự ra một phần lực, Triệu Trạch rất vinh dự.

Hắn hỏi: "Quan Đoàn Trưởng có nói khi nào cậu đi sao?"

“Năm sau.” Sở Đại cơm nước xong, dựa vào lưng ghế phía sau, duỗi tay đặt ở lưng ghế phía sau Cố Khanh Khanh.

Hứa Niệm bừng tỉnh, tức khắc hiểu ra.

Khanh Khanh vẫn không biết Cố Bài Trường và Sở Liên Trường đã thương lượng xong rồi. Sở Liên Trường khả năng chính mình cũng không phát hiện bản thân đang hành động như bảo vệ người mình.

Vô thức muốn hộ Khanh Khanh trong vòng tay.

Đầu gối của Hứa Niệm chạm vào chân của Triệu Trạch, cô không có hâm mộ ghen tị với Cố Khanh Khanh, cô có hạnh phúc của chính mình.

Khanh Khanh có thể ra đảo, thật tốt.

Như vậy cô cũng có bạn.

Cả bữa cơm này Cố Khanh Khanh ăn một cách xuất thần, không hiểu Cố Thanh Liệt và Sở Đại sau lưng cô đã nói cái gì, cả hai người thần thần bí bí kỳ cục.

Cơm nước xong Cố Khanh Khanh đẩy chén canh đến trước mặt Cố Thanh Liệt bảo anh ấy đi rửa, Sở Đại chén canh đưa cô cô cũng không uống, vẫn là anh ấy tự uống.

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh đứng dậy muốn rời đi, Sở Đại chậm rãi đứng lên: "Anh đưa em trở về."

Cố Khanh Khanh không phản ứng anh ấy.

Sở Đại, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch chào hỏi lần lượt ra khỏi nhà ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-85.html.]

Bữa cơm này bọn họ ăn khá lâu, chủ yếu là nhắc đến chuyện đi trú đảo, mấy nam nhân ngồi hàn huyên một lát.

Hiện tại đã xác định Triệu Trạch sẽ cùng đi, đã đánh báo cáo lên trên.

Kỳ thực, Sở Đại yên tâm, lòng cũng nhẹ nhàng thở phào ra.

Trên đảo có quân y, Hứa Niệm cũng sẽ đi cùng tùy quân, như vậy sức khỏe Khanh Khanh được bảo đảm cũng có thêm một người bạn nói chuyện, không đến mức quá buồn.

Đảo Bạch Sa hoang tàn vắng vẻ, trên đảo kiến là nhiều nhất.

Hắn thật sự lo lắng Triệu Trạch không đi, hắn không dám Khanh Khanh tùy quân.

Cố Khanh Khanh đi về phía sân khu nhà quân nhân bên kia, còn Sở Đại tản mạn đi theo phía sau, dáng vẻ cẩu thả, nhìn thấy có binh lính tuần tra thì thân thể ngay ngắn lập tức, sau đó lại thả lỏng đi.

Chạng vạng mặt trời đã lặn hẳn, mặt trăng treo trên đầu cành.

Sở Đại không nhanh không chậm ở đằng sau em ấy nửa bước, thấy em ấy vào nhà không đóng cửa, cười một cái nhấc chân đi vào.

Cố Khanh Khanh không có thói quen bật đèn, đây là thói quen hình thành ở thôn Đại Truân Tử, mỗi hộ gia đình đều không có đèn điện, đều là sờ soạng đi lại hoặc là châm đèn dầu.

Bên này ánh trăng lớn, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả gian phòng đều sáng.

Sở Đại bước vào phòng thuận tay khép hờ cửa lại, không nghĩ đến em ấy vậy mà không bật đèn, hắn hơi ngạc nhiên.

Cố Khanh Khanh trầm mặc không lên tiếng cầm một bình thanh mai đưa cho hắn.

Thấy em ấy nguyện ý chăm sóc mình, Sở Đại tiếp lấy, tự mình tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nương ánh trăng nhìn thấy rõ đồ vật trong bình pha lê.

Thanh mai xanh lục được ướp đường trắng càng thêm xanh biếc, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

“Cho anh?"

Cố Khanh Khanh ngồi trên giường, ngón tay vặn vẹo ống quần, vẫn luôn nắm chặt, gật gật đầu.

Sở Đại mở nắp hộp, Cố Khanh Khanh sờ soạng thanh tre dài mà chú hai vót cho cô đưa sang cho anh ấy.

Người đàn ông tiếp nhận, chọc quả thanh mai đưa cho cô.

Ngạc nhiên, thế mà anh ấy lại cho cô, ngơ ngơ ngác ngác mà nhận rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh trăng chiếu vào phía dưới chân bọn họ.

Sở Đại ăn thanh mai, chậm rãi bình tĩnh, không ai lên tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở đây không có cây cối, không có tiếng ve kêu, nhưng có những con bọ nhỏ không biết tên trốn ở góc tường kêu không ngừng.

Căn phòng yên tĩnh đến mức bạn gần như có thể nghe tiếng thanh mai vỡ trong miệng ai kia.

“Kẽo kẹt.” Là tiếng mở cửa cách vách.

Dư Phú Quý mang bữa tối về cho vợ con cùng nhau ăn, ăn xong thì cấp Tiểu Thỏ và Tiểu Húc hạt bí đỏ rang rồi đưa xấp nhỏ ra ngoài sân trước chơi.

“Bang ——” Cánh cửa lại bị mạnh mẽ đóng lại.

Sau khi Tôn Thục Phân dọn dẹp bàn, thì sang … thu thập chồng, đẩy Dư Phú Quý hướng mép giường, Dư Phú Quý nhỏ giọng hỏi: "Khanh Khanh và Hứa Niệm còn chưa trở về?"

"Khanh Khanh chắc là đang ở khoảng đất trồng rau đi, còn Hứa Niệm chắc đi đến phòng y tế ngọt ngào rồi, anh thấy không phòng nào cũng tối thui, đèn không sáng.

Lúc này Dư Phú Quý mới yên tâm, cùng với tiếng xào xạc xào xạc, một loạt tiếng thở dốc kỳ quái cách vách trường truyền đến.

Loading...