Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:19:01
Lượt xem: 43
Sở Đại bị bộ dạng đáng yêu này chọc cười, đợi Dư Phú Quý đánh cơm cho, hắn nói: "Đi ra phía trước ăn, làm trò trước mặt Sĩ Quan hậu cần rồi."
“Sở Liên Trường, cậu khách sáo như vậy tôi không quen.” Dư Phú Quý sợ Sở Đại muốn hỗ trợ mua Đại Tiền Môn, cái thuốc hiệu này khó mua dữ lắm, Cung Tiêu Xã đã bị đoạn hàng hơn một tháng rồi: "Vẫn là gọi lão Dư đi, nghe mới không hoảng."
Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn nhau cười, Cố Thanh Liệt khoác vai em gái đưa ra phía trước.
"Này, canh của em! Cẩu ..." Nói được nửa lời, cô nhớ anh trai nói trước mặt người khác phải giữ thể diện cho anh hai, lại nuốt trở về: "Canh khoai hầm xương em còn chưa có ăn xong."
"Đừng lo lắng, sẽ có người mang tới cho em, không thể thiếu em được."
Sở Đại một tay cầm hộp cơm nhôm, một tay cầm chén canh trên bệ bép, lười biếng đi theo hai anh em phía sau. Cố Khanh Khanh không yên tâm canh của cô, quay đầu thì đối diện với đôi mắt đen nhanh của người đàn ông thì nhanh chóng quay đầu.
Người đàn ông phía sau cô thấp giọng cười, sắc mặt cô càng trở nên nóng.
Bọn họ tìm cái vị trí dựa tường ngồi xuống, bàn bên cạnh, bàn trước sau ngồi đầy binh lính.
“Sở Liên Trường, Cố Bài Trường, Triệu quân y, chị dâu!" Các chiến sĩ vui vẻ chào hỏi, đến Cố Khanh Khanh bên này ngữ khí càng trở nên tùy ý: "Ai nha là em gái chúng ta nha, ngày mai đến bọn anh đi dạy đội sản xuất kế tiếp làm nhà kính trồng rau, em gái cùng các anh trai cùng đi không?"
“Được nha.” Cố Khanh Khanh ánh mắt trong veo, cười hì hì.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được cái gì mà được.” Cố Thanh Liệt trực tiếp xách cổ tay em gái, để em gái ngồi sát bức tường: "Nhìn mặt em đi, đen tới cái dạng gì rồi, tắt lửa tối đèn anh chắc chắc không nhìn thấy được em, không được đi."
Hắn nghe xong, bên cạnh thưa thớt tiếng cười, sau đó càng thêm làm càng. Có cái Bài Trường nhấp ngụm canh cười tủm tỉm: "Em gái là không thể cùng chúng ta ra ngoài, mũ rơm của sĩ quan hậu cần cũng không ngăn được phơi nắng lâu."
Cố Khanh Khanh liếc nhìn Cẩu Đản đang ngồi đối diện, giơ chân hung hăng dẫm thiệt mạnh.
Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng.
Một mặt bàn dựa vào tường, ba mặt có thể ngồi được người, kê sáu cái ghế. Ghế nhà ăn là do chiến sĩ Binh Đoàn tự mình làm ra.
Cố Khanh Khanh ngồi cạnh bức tường, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện với cô, Hứa Niệm vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh cô, nhưng Triệu Trạch lại nắm nhẹ cổ tay vợ, hai người ngồi ở bên sát góc bên ngoài.
Cố Khanh Khanh cũng không quan tâm, Sở Đại khi muốn ngồi nhất định sẽ ngồi bên cạnh anh trai, cô chỉ để ý canh khoai tây xương hầm, mắt trông mong mà nhìn chén canh lớn.
Đây là chú Dư cố ý múc cho cô! Không dùng hộp cơm đựng.
Cổ tay mảnh khảnh của Sở Đại lướt qua trước mắt cô, bởi vì cử động của anh, ống tay áo bị kéo lên, Cố Khanh Khanh nhìn thấy được cổ tay của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-84.html.]
Ngoài những đường gân xanh, còn có những mạch m.á.u mỏng màu tím.
Anh ấy buông cái chén xuống, kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, hộp cơm cùng cái chén canh đặt song song.
Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt.
Cố Thanh Liệt phảng phất như chưa phát giác, chờ chiến sĩ ban bếp núc đưa hộp cơm ra, hắn lấy tầng cơm thứ hai đây sang trước mặt cô.
Là canh xương khoai tay thơm ngào ngạt.
Cố Khanh Khanh nghi hoặc: "Anh thật sự không ăn? Đều cho em?"
Cố Thanh Liệt dựa vào lưng ghế, xua tay: "Tối hôm qua do chén canh của em hại, bây giờ nhìn canh cũng uống không nổi."
Triệu Trạch hả hê khi có người gặp họa: "Không có biện pháp, chỉ có thương binh mới có đãi ngộ đó, lão Cố cánh tay thế nào rồi? Nếu không chờ lát nữa tôi xem cho cậu, chưa ổn thì lại bảo em gái hầm cho cậu thêm một nồi canh bồi bổ. Người xưa nói đúng, ăn gì bổ nấy."
Cố Thanh Liệt liếc nhìn Sở Đại đang lặng lẽ cắn khoai lang đỏ, nói: "Muốn bổ cũng phải bổ Sở Liên Trường, cậu ấy bị thương nặng, chảy nhiều máu, mỗi ngày mười ngày nửa tháng phải bồi trở lại đúng không, thủ trưởng?"
Bây giờ quân phục của họ đều giống nhau, ngôi sao đỏ trên đầu và lá cờ đỏ cách mạng treo ở hai bên. Nếu chỉ dựa vào quân phục thật đúng là không nhìn ra quân hàm.
Từ Liên Trường đến Đoàn Trường đều có thể kêu là thủ trưởng, đều có bốn cái túi.
Sở Đại liếc nhìn cô gái vùi đầu ăn, hận không thể biến thành chim cút, ánh mắt phiêu phiêu cảnh cáo Cố Thanh Liệt, ý bảo bọn họ dừng lại đi.
Tối hôm qua làm cả trăm thương binh đau bụng, cô gái này trong lòng sợ là còn áy náy.
Trong lòng Cố Thanh Liệt u a một tiếng.
Chưa vào cửa đã bảo hộ người rồi.
Triệu Trạch gắp miếng xương lớn có thịt trong hộp cơm đưa cho Hứa Niệm, vừa uống canh vừa nói với Cố Thanh Liệt: "Nghe nói các người đều chạy đi trú đảo."
Cố Thanh Liệt và Sở Đại đồng thời chuyển sự chú ý sang hắn, Cố Thanh Liệt hỏi: "Nghe ai nói?"
"Buổi chiều hai người ở phòng bệnh cãi cọ ồn ào, giọng oang oang, tôi cách nửa cái binh đoàn còn có thể nghe được, ở trại nuôi heo bên kia heo còn bị hai người dọa sợ."
"Lúc kiểm tra phòng bệnh thuận tiện nghe một chút, các người muốn đi thì nói mang theo tôi với, đi đâu cũng cần có quân y, bằng không đau đầu, nhức óc tìm ai? Tới Bạch Sa bên kia chim không thèm ỉa, ngẩng đầu kêu ông trời? Ai phản ứng các người?"