Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:18:59
Lượt xem: 40

Chờ bọn họ kết thúc công việc trở về Binh Đoàn, mặt trời chỉ còn lại một vệt sáng mờ mờ phía chân trời.

Đi ra ngoài không ngồi ô tô thì là đi bộ, các chiến sĩ đều vác cuốc, còn có người mang theo d.a.o chẻ củi lớn.

Hôm nay, giúp đỡ đội sản xuất dựng năm cái nhà kính, Cố Khanh Khanh đã nhắc đi nhắc lại với mọi người những việc cần chú ý, đặc biệt là phải đào hố sâu, lót một lớp màng nilon để tránh rò rỉ nước và phân bón. Xã viên đội sản xuất đảm bảo học xong rồi bọn họ giúp đỡ ủ phân mới rời đi.

Đi trên đại lộ đầy nắng và cát bụi, không biết ai là người đầu tiên cất giọng hát quân ca: "Tôi là chiến sĩ, yêu Tổ quốc và nhân dân ~"

Ngay lập tức, một số chiến sĩ hát tiếp liên khúc: "Chiến tranh - Cách mạng khảo nghiệm chúng ta, lập trường càng thêm kiên định, nắm chặt nòng súng, mắt nhìn thật rõ ..."

Cố Khanh Khanh không đề cập đến chuyện gì, thật ra trên người cầm một cái túi trái cây dại không biết tên, đều là các chiến sĩ ven đường hái cho cô.

Cô đang ngây người thì có người quay đầu cười lớn với cô: "Em gái Khanh Khanh à, em có biết hai không?"

Cố Khanh Khanh từ trong túi sờ soạng một quả gì đó màu hồng hồng, chua chua ngọt ngọt làm cô nháy mắt thanh tỉnh.

Mi mắt cong cong, tiếng nói lảnh lót: "Kẻ nào dám xuất chiến thì kiên quyết đánh không thương tiếc!"

"Hahaha, hát hay quá." Bài Trường dẫn đầu vỗ tay: "Các đồng chí! Em gái chúng ta hát thế nào?"

“Đỉnh cao!" Các chiến sĩ đồng thanh hô to, từng người tinh thần phấn chấn, mỉm cười nhìn Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gạt mọi phiền muộn vứt ra sau đầu, cười cười cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn các anh trai cổ động, chúc các anh trai một năm mới thành công!"

"Haha ~" Một tiếng cười nồng nhiệt sang sảng cười bay lượn trong không trung, vang vọng tranh quẩn trong sơn cốc.

Trái tim của Cố Khanh Khanh dần dần bằng phẳng trở lại, cô đi theo nhóm quân nhân mặc quân trang đầu đội mũ mang cờ tổ quốc, xuyên qua sơn cốc trủi lủi cây cối thưa thớt, dẫm đất cát trở về chỗ Binh Đoàn đóng quân.

Chiến sĩ cần đến chỗ quân nhu trả lại nông cụ, Cố Khanh Khanh giật giật cái mũi, ngửi được mùi thơm canh xương hầm phiêu đãng trong không khí, cô không về khu nhà quân nhân mà đi đến nhà ăn.

“Nha, Khanh Khanh nhà chúng ta đã trở lại.” Dư Phú Quý đang múc canh xương khoai tây từ trong nồi ra bên ngoài: "Chú ơi cho cháu một vá nha!"

"Đây, một muỗng canh lớn!"

Cố Khanh Khanh tâm tình khá tốt, lúm đồng tiền như hoa làm nũng: "Cháu đói quá rồi! Chú Dư, ngài không biết cháu hôm nay giúp đỡ dựng bao nhiêu nhà kính không? Cháu còn chặt tre nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-83.html.]

“Giỏi như vậy sao?" Dư Phú Quý vớt ra một ít xương: "Phải bồi bổ thật tốt, tiền cơm của anh trai cháu ăn đủ."

"Được rồi ~" Cố Khanh Khanh không có mang lên bàn ăn, cô ghé ở trên bàn trong nhà bếp, cái miệng nhỏ thổi thổi, chiến sĩ nhỏ bên cạnh thuận tay đưa cho cô một cái thìa.

"Cảm ơn anh trai ~"

“Hai ta khách khí cái gì a, đúng không em gái." Anh chiến sĩ nhỏ cười haha tiếp tục múc đồ ăn.

“Đúng vậy, khách khí cái gì ha." Cố Thanh Liệt vừa từ phòng y tế đi ra, đặt hộp cơm bằng nhôm xuống, đưa tay đặt lên mặt em gái: "Em đi theo các anh trai tốt đi đâu đây? Này cái mặt em đen vậy, anh còn tưởng chú Dư đem đáy nồi bôi lên mặt em rồi."

Trước khi đi còn héo queo cụp đuôi, đi ra ngoài một chuyến thì mặt mày hớn hở cùng người khác huyên thuyên, con bé này chính là vô tâm vô phối.

“Không phải em đã nói với anh rồi sao, xây nhà kính đó." Cố Khanh Khanh muốn đẩy tay anh trai đi, mà dịch không được: "Quá nặng đừng đáp lên vai em, em không cao được em trách anh đấy!"

"Rồi, trách anh trách anh, cái chén canh xương kia của anh trai cũng cho em, được không?" Cố Thanh Liệt gắp một củ khoai lang hấp, ngồi bên cạnh gặm.

Dư Phú Quý nghe hai anh em cãi nhau, tranh thủ lúc rảnh rỗi căm một câu: "Tôi không đem đáy nồi bôi lên mặt con bé, toàn bộ Binh Đoàn đều là nhà mẹ đẻ của con bé, tôi nào dám."

“Chú Dư, chú lại chọc cháu rồi." Cố Khanh Khanh thở phì phì uống một hớp canh lớn: "Cháu mặc kệ, ngoài chén canh này ra cháu còn muốn uống!"

“Phần của anh cũng cho em." Người đàn ông không biết xuất hiện tự bao giờ, đẩy một chén canh xương sang trước mặt cô.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn Sở Đại đang mặc quân phục thẳng tắp trước mặt, cười với cô, chớp chớp mắt cô còn tưởng là ảo giác.

“Sao cậu lại xuống giường?” Cố Thanh Liệt chán nản nói: "Không phải bảo cậu chờ tớ mà, tớ mang cơm đến cho cậu."

“Chờ không kịp.” Sở Đại không tiếng động cười cười, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ: "Sợ cậu suốt đêm đem người trở về."

Cố Khanh Khanh mờ mịt nghe hai người nói chuyện, Dư Phú Quý vừa lúc chui ra khỏi bếp, ngẩng đầu thấy Sở Đại cũng tới, hắn vỗ vỗ bụi trên tay: "Sở Liên Trường, này vết thương còn chưa lành, muốn ăn cơm thì tôi cho người mang sang, Khanh Khanh không đưa thì Thanh Liệt đưa, đúng không Cố Bài Trường?"

Cố Thanh Liệt thấy em gái quay đầu đi, xấu hổ ngượng ngùng lỗ tai đỏ ứng, hắn không dám theo mọi người ồn ào, dư mắt nhìn thấy Triệu Trạch cùng vợ đang múc cơm đằng kia, hướng bọn họ vẫy vẫy tay ——

"Lão Triệu, nơi này, có muốn ăn khoai lang đỏ không?"

Triệu Trạch cúi đầu nói điều gì đó bên tai vợ, Hứa Niệm mím môi cười xấu hổ, rồi đi theo chồng vào phòng bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sở Liên Trường, sao cậu xuống giường rồi, hiện tại không thể xuống giường đi lại, miệng vết thương dễ bị rách, đến lúc đó lại nhiễm trùng." Triệu Trạch nói lời này cố ý nâng cao âm lượng để Cố Khanh Khanh cũng có thể nghe được. Quả nhiên, Cố Khanh Khanh tuy không lên tiếng nhưng mà người hơi nghiêng đầu, ánh mắt trộm nhìn về phía bên này, lỗ tai lắng nghe.

Loading...