Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:18:57
Lượt xem: 52

Sở Đại gật đầu: "Có khoảnh khắc tớ từng có ý niệm đưa em ấy đi đóng quân ngoài đảo, sau lại từ bỏ.”

"Lão Cố, tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

Cố Thanh Liệt sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nghe được Sở Đại khí phách hăng hái, bày lưu lập kế, mà từ miệng cậu ấy nói là không biết làm cái gì bây giờ.

Ở trên chiến trường mưa b.o.m bão đạn hắn cũng chưa nhăn mi một cái, vậy mà giờ bàng hoàng.

Em gái, nam nhân này tìm đúng rồi.

Thật đúng là làm anh trai em cũng có tay không biện pháp a.

Cố Thanh Liệt cùng người đang ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau, cả hai không nói gì, lặng lẽ thở dài.

Sau khoảng nửa tiếng, Cố Thanh Liệt không thể ngồi yên: "Này, lời này không phải nói cho em gái tớ sao, cậu nói với tớ có ích lợi gì."

Sở Đại đưa tay che mặt, nụ cười nhợt nhạt: "Khốn kiếp, lời đạo đức giả như vậy làm sao có thể nói được với em gái cậu."

“Vậy cậu lại nói với tớ?" Cố Thanh Liệt giơ ngón tay chỉ vào Sở Đại, hùng hùng nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Khanh Khanh mà biết chuyện khẳng định không chút do dự cùng cậu đi đảo."

“Cậu yên tâm đi?” Sở Đại ngửa ra sau, kéo chăn bông: "Liền tính cậu yên tâm tớ cũng không bỏ được."

"Vậy ý cậu là cậu trơ mắt để tớ đưa em ấy về Diêm Thành. Thủ đảo thế nào cũng 10 năm không thì 8 năm đi? Sở Đại cậu thật là cho rằng mình là khối bánh thơm đâu, con mẹ nó, ai sẽ chờ cậu lâu như vậy."

Cố Thanh Liệt đưa mắt nhìn Sở Đại, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới: "Đừng nghĩ cậu lớn lên vài phần tư sắc thì vô số người muốn gả cho cậu. Tớ đây nói thẳng đi, em gái tớ khẳng định không thể chờ. Anh cả tớ Cố Xán Dương ở không quân Quân khu Phương Nam. Hai anh em trước khi nhập ngũ đã thương lượng tốt, ai tìm được đối tượng thích hợp thì gửi về cho em gái xem ảnh chụp, lần này may mắn tớ giành trước một bước, hiện tại anh cả tớ không chừng đã ở không quân tìm kiếm một anh phi công đẹp trai gửi ảnh chụp về nhà rồi."

"Ngày mai tớ sẽ đưa Khanh Khanh trở về, ngày kia là có thể thấy được ảnh chụp, cậu biết rồi, con bé đó chính là thấy sắc nổi lòng tham, đầu óc nóng lên là ném cậu ra sau đầu, cậu thì sao, đi hoang đảo thủ cục đá hạt cát cả đời đi."

"Kia không có khả năng.” Sở Đại ngữ khí thiếu đánh 10 phần: "Không quân ở Quân khu phương nam tớ đã đều gặp qua, đừng nói phi công, cả Quân khu cũng không có người đẹp như tớ."

"Cút đi.”

"Còn có tâm tình dát vàng lên mặt mình."

"Sở Đại, tớ chẳng nói đùa với cậu, em gái tớ năm sau 18 tuổi, nếu không phải hai anh em đè nặng hôn sự, hiện tại làng trên xóm dưới người cầu hôn sớm đã đạp vỡ ngạch cửa rồi, cậu bảo em ấy chờ cậu 10 năm 8 năm. Không có cửa đâu!"

"Đừng nói em ấy có nguyện ý hay không, cho dù có nguyện ý, người nhà tớ cũng sẽ không nguyện ý."

Sở Đại không nói chuyện.

Cố Thanh Liệt gọn gàng dứt khoát: "Người anh em, cho cậu một chiêu, cậu làm liền là được, không làm thì về sau hai người thôi đi."

"Cậu nói."

"Cậu lập tức đánh báo cáo kết hôn đi, còn không phải lo lắng em gái tớ ở đảo chịu khổ sao? Tớ cùng cậu đi Trú đảo."

“Cậu điên rồi sao?” Sở Đại cau mày: “Tớ vừa đi, cậu liền trực tiếp lên Phó Liên Trường, lại quá hai năm nữa là Liên Trường là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta đánh giặc vì cái gì? Ngoài bảo vệ quốc gia chính là công thành danh toại. Chuyện này không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-82.html.]

"Được hay không không phải do cậu định đoạt. Sao? Cho phép cậu Sở Liên Trường vì quốc gia đại nghĩa vứt bỏ tư tình cá nhân, hiện tại phía trên có kêu gọi chúng ta đi hải đảo xây dựng, vì quân hạm đổ bộ sau này mà chuẩn bị, lão Sở cậu làm được, Cố Thanh Liệt tớ không thể?"

"Được rồi, đừng làm ầm ĩ, đợi Khanh Khanh trở về cậu nói thẳng với em ấy đi, em ấy nguyện ý theo cậu thủ đảo thì người nhà cũng không ngăn cản, anh hai của em ấy có thể bảo vệ quốc gia, em ấy tùy quân đi đóng giữ hải đảo không có gì không thể."

"Sở Đại, tớ nói với cậu, có chuyện nói thẳng, đừng giấu trong lòng. Cậu có thể trực tiếp cự tuyệt em ấy, cũng có thể nói thẳng muốn đem em ấy đi thủ đảo, nhưng không để cứ treo em ấy ở đó, để em ấy chờ cậu."

"Nó là cái c.h.ế.t não, chúng ta tham gia quân ngũ biến số quả nhiều, nếu em ấy đi theo cậu trú đảo, cậu bị c.h.ế.t trận kia cũng là mệnh của em ấy, ít nhất là đến được bên nhau, so với xa xôi mờ mịt hy vọng tốt hơn nhiều."

Thấy anh em mình nghiêm túc nói đến chuyện c.h.ế.t chóc của hắn, Sở Đại không nhịn được cười: "Chết tiệt cậu không hy vọng tớ tốt?"

"Tớ thực sự rất hy vọng cậu có thể sống lâu."

Cố Thanh Liệt đập cánh tay Sở Đại: "Đối xử tốt với em gái tớ”

“Được.” Sở Đại thu liễm ý cười: "Tớ nếu là đối với em ấy không tốt, liền c.h.ế.t không toàn thây, khó trở về cố hương."

Cố Thanh Liệt ấp úng: "Kỳ thật cũng không cần thảm như vậy đâu."

Đem lời đã nói rõ, hai người thần thái thả lỏng, không có căng thẳng như lúc trước.

Ngày hôm qua tiêu chảy lợi hải, Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai biết Cố Thanh Liệt ngồi xổm nhà xí một đêm nên cho hắn một ngày nghỉ.

Buổi chiều không cần huấn luyện, Cố Thanh Liệt dứt khoát ngồi đây bồi Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại do dự một chút, sau đó nói: "Hy vọng cậu xem xét lại chuyện Trú đảo."

"Khanh Khanh, tớ sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, Binh Đoàn chúng ta chắc chắn sẽ có chiến sĩ khác đi theo, bọn họ đối với Khanh Khanh không hề kém cạnh cậu."

"Được rồi, được rồi." Cố Thanh Liệt lười nhác xua tay, gục mi mắt: "Xem Khanh Khanh nói gì đi, để tớ ngủ một lát, cái canh thảm họa kia hại cả đêm tớ chưa được ngủ."

Nghe cậu ấy nhắc tới chuyện này, Sở Đại có phần đau bụng.

Ở bên này, Cố Khanh Khanh theo chân các cán bộ, chiến sĩ của Binh đoàn đến Đội sản xuất Phồn Vinh, Đội trưởng sản xuất biết họ đến đây để dạy xã viên trồng rau xanh, trực tiếp cầm loa thông báo gọi toàn bộ thôn dân ra.

Nhìn thấy đội trưởng đội sản xuất Cố Khanh Khanh không khỏi liên tưởng đến cha. Không biết bây giờ dược liệu gieo trồng thế nào, cha còn tính toán cuối năm cạnh tranh cùng đội sản xuất Hồng Kỳ nữa.

Cô nhớ nhà quá, trong đầu hiện lên người đàn ông tuấn lãng kia, thở dài.

Trú đảo thì trú đảo, nếu không có tâm tư với cô thì không sao, chờ bên này nhà kính dựng xong rồi thì cô trở về thôn Đại Truân Tử thôi.

Chú nhỏ cùng bé Gạo chắc nhớ cô lắm.

“Em gái Khanh Khanh.” Một chiến sĩ mặt tròn từ trong túi móc ra một quả quýt: "Giải khát."

Cái này do Binh Đoàn từ ven đường hái đến.

Cố Khanh Khanh hốc mắt nóng lên, cầm lấy quả quýt, méo miệng.

Làm sao bây giờ? Cô cũng luyến tiếc Binh Đoàn quá đi mất.

Loading...