Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:18:55
Lượt xem: 54
“Đã nộp.” Sở Đại thả nhẹ âm thanh: "Lão Quan đã phê chuẩn."
“Mẹ kiếp.” Cố Thanh Liệt mắng một câu thô tục, buông hộp cơm trong tay, đứng lên sờ sờ đầu, vò tai, xoa eo đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Hắn cao to, dáng người lại rắn chắc, đi đến cửa sổ thì đã chắn gần hết ánh sáng.
"Sở Đại, cậu thật giỏi!"
Hắn xem như đã biết vì sao em gái không tới đưa cơm cho hắn nữa, còn trực tiếp theo chiến sĩ đi ra ngoài dựng nhà kính, đến hắn hắn cũng tức.
Cố Thanh Liệt không muốn giấu giếm nữa, dứt khoát nói thẳng: "Họ Sở, em gái tôi đến binh đoàn không phải thăm người thân đơn giản vậy, tôi gửi anh cậu trở về, em ấy đến tìm cậu."
"Em gái này của tớ từ nhỏ chưa chịu bất cứ ủy khuất nào, người trong nhà đem toàn bộ đồ tốt đều cho con bé, lần này theo chúng ta ở Biên Thành cả tháng ăn gió hứng cát, nó chưa rên một tiếng khổ."
Cố Thanh Liệt lau mặt, cáu kỉnh nói: "Trong khoảng thời gian này, ngoài giúp Binh Đoàn làm nhà kính, không thì mang cơm đi sang bên này, em gái tớ vì cậu có thể làm đến như vậy, phần tâm ý này cũng coi như là trời đất chứng kiến?"
Sở Đại không lên tiếng, bàn tay đang cầm chăn bông bỗng nhiên siết chặt, mu bàn tay lộ gân xanh rõ ràng.
"Sở Liên Trường."
Cố Thanh Liệt ngữ khí lạnh băng: "Cậu vì tôi chắn viên đạn không sai, tính là tôi thiếu cậu một mạng, lần tới xung phong tôi sẽ che ở đằng trước cậu."
"Chuyện hai ta không cần em gái tôi tới trả."
"Em ấy trong khoảng thời gian này chiếu cố cậu không chỉ vì tôi mà bồi thường, cậu không cần thiết phải đạp hư tâm ý của em ấy như vậy."
Cố Thanh Liệt hạ thêm một liều thuốc cực mạnh: "Một cô gái vì cậu làm ra được loại tình trạng như thế này không dễ gì, nếu cậu muốn đi Bạch Sa thủ đảo thì ngày mai tôi xin nghỉ mang em ấy về nhà."
Nghe vậy, đồng tử Sở Đại co rụt lại.
"Tôi chỉ hỏi cậu một câu."
Cố Thanh Liệt sắc mặt trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn hắn: "Trong lòng cậu có em ấy không?"
“……”
Tiếp theo là một khoảng lặng dài.
"Được."
Cố Thanh Liệt cười cười: "Được lắm!"
"Tôi vì em gái không đáng giá."
Cầm hộp cơm sải bước về phía cửa, cả người đầy hỏa khí, khác hoàn toàn với nam nhân cười hì hì đĩnh đạc thường ngày.
“Có.”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đột nhiên vang lên ngay lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng: "Lòng tôi có em ấy."
Sở Đại toàn thân phảng như bị rút hết sức lực, buông lỏng người dựa vào chiếc giường khung sắt, vẻ mặt suy sụp.
Kỳ thật em ấy vừa đến Binh Đoàn hắn đã nghe được.
Em ấy nói với Cố Thanh Liệt em ấy đến đây tìm đối tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-81.html.]
Hơn một tháng trở lại đây, em ấy thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, thường xuyên trộm xem hắn, bị phát hiện còn có tật giật mình tránh né ánh mắt của hắn.
Mấy ngày trước, Lão Quan nói với hắn đêm mà hắn từ tiền tuyến bị thương trở về, em ấy đang ở chỗ đất trồng rau vui vẻ lôi kéo Dư Phú Quý cao hứng phấn chấn nhìn mầm rau chân vịt, nghe được cảnh vệ nói hắn trúng đạn, nghiêng ngả lảo đảo hướng phòng y tế chạy, nhìn thấy hắn thay băng gạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, trong xe, em ấy nhìn cổ tay trầy da một đoạn cũng là bộ dạng hoảng sợ.
Hắn lúc đó còn tưởng cô gái nhỏ sợ máu, cho nên kéo tay áo để che đi.
Lúc này hắn mới hiểu được, em ấy là lo lắng cho hắn.
Thì ra là nhất kiến chung tình.
Hắn có tài đức gì.
Cố Thanh Liệt quay lưng về phía hắn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, thực mau hắn thu liễm biểu tình, xoay người lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẫn vẻ mặt lãnh đạm đó, hắn lần nữa kéo cái ghế dựa ngồi bên người Sở Đại.
"Nói đi."
"Cậu muốn làm như thế nào?"
Sở Đại nhìn lên trần nhà, mái nhà sơn một lớp sơn trắng đã bị tróc tróc, kéo một đường dài đến chỗ bóng đèn.
Có thể lời đã nói rồi, vốn là lời giấu trong lòng cũng phun ra luôn: "Tôi vốn không có ý tưởng đi báo danh đi trú đảo."
“Hả?” Cố Thanh Liệt nhướng mày: “Vậy thì tại sao cậu lại đánh xin báo cáo."
“Có lẽ là tớ sợ rồi.” Sở Đại ôm lấy lồng n.g.ự.c đau lòng, cười rất nhẹ: “Tớ trước đây cho rằng không ai quan tâm đến sinh tử của tớ, c.h.ế.t trận sa trường cũng coi như là vì nước tận trung, c.h.ế.t cũng có ý nghĩa."
Cố Thanh Liệt cau mày, yên lặng lắng nghe.
"Hiện tại trong người tớ chảy m.á.u em ấy, tớ làm sao có thể không thích em ấy?"
Sở Đại vươn tay phải ra, tầm mắt rơi vào trên mu bàn trắng nõn, mạch m.á.u xanh chằng chịt đan xen: "Tớ muốn đi đóng quân đảo, cho chúng ta một cái khả năng."
Tuy điều kiện trên đảo khó khăn, gian khổ, nhưng không đánh trận nhiều như ở Biên Thành.
Kỳ thật trong lòng hắn khinh thường chính mình, vì tư tâm của mình vậy mà muốn lui về phía sau.
"Tớ trước kia chưa từng có kế hoạch kết hôn và sinh con. Sở gia đồng trang lứa với tớ, trừ bỏ tớ đã c.h.ế.t trận toàn bộ, chị họ đều thành quả phụ, một mình nuôi con."
“Ngay cả thế hệ của cha tớ, cũng chỉ thừa lại mình hắn một người." Sở Đại nhớ đến chú, anh họ hy sinh, trong lòng chua xót đau lòng.
"Ở Biên Thành chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Kết cục của tớ, hơn phân nữa cũng là hạ táng theo Quốc Kỳ, tớ không có tư cách liên lụy em ấy."
Nghe đến đây, Cố Thanh Liệt cuối cùng đã hiểu tại sao anh em của hắn đối với chuyện kết hôn vẫn luôn thờ ơ.
Chống tay lên lưng ghế, Cố Thanh Liệt không hỏi cậu ấy, nếu đã thích em gái hắn rồi, vì cái gì không đi phía sau.
Bởi vì hiện tại bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, mặc dù đổ m.á.u hy sinh cũng không chối từ.
Hắn cũng là ngốc ở Biên Thành, đánh nhiều trận rồi mới hoàn toàn bình ổn được chiến loạn, mới có thể quốc thái dân an, nếu hiện tại bên trên đưa một giấy mệnh lệnh cho hắn rút ra phía sau, Cố Thanh Liệt hắn cũng không thể tiếp thu được.
Hắn có thể hiểu được Sở Đại.
Hắn giơ tay vỗ vỗ vai người anh em, Cố Thanh Liệt thở dài: "Trên đảo cũng không an ổn, thường xuyên có quân hạm địch đến quấy rầy, còn giả mạo ngư dân đưa đặc vụ vào trong, điều kiện cũng gian khổ, tớ không yên tâm để em gái tớ đi theo cậu."